One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 641: Cục cưng có giá khởi điểm 100 vạn ở đâu? (1)

Chương 641: Cục cưng có giá khởi điểm 100 vạn ở đâu? (1)
“Thuyền à? Chắc là thuyền buôn ấy gì. Xem ra chúng ta lại kiếm được món hời nữa rồi.”
“Nhưng đại ca Arlong và các thành viên cốt cán đều không có ở đây.”
“Quan trọng gì. Chúng chỉ là con người, mấy người chúng ta ra tay là đủ rồi, chẳng phải còn có Momoo ở đây đấy thôi.”
“Nói cũng đúng.”
Nhớ lại băng hải tặc con người gặp ở biển Đông, lại ngẫm đến bộ dạng nhỏ bé yếu đuối của những người dân ở làng Cocoyashi, nhóm Người cá tràn đầy tự tin: “Momoo, ra làm việc đi!”
Bò biển Momoo từ dưới nước nhô đầu lên, nghe lệnh đám người cá theo dõi Hope.
Dân làng ở trên bờ thấy Momoo xuất hiện lần nữa thì luống cuống:
“Con quái vật kia lại muốn làm gì nữa? Chúng ta đã giao tiền rồi mà!”
“Không đúng, nó không phải đi về phía chúng ta, là chiếc… thuyền phía xa kia?”
“Ơ… thuyền bình thường bay được à?”
“Lại còn nhảy lướt nước nữa chứ.”
Dân làng nhìn nhau, đầu tiên là quái thú, sau đó tới người cá, giờ lại đến cái gì thế kia? Nhận thức của bọn họ về thế giới đã nát bấy.
Phía người cá cũng trợn tròn mắt, nghĩ kỹ thì cảm thấy chắc là trên thuyền có trang bị đặc thù nào đó, cướp về là ngon rồi. Đằng nào Momoo cũng đã xuất phát, mặc kệ bọn chúng có trang bị gì thì người cá vẫn luôn vô địch trong cuộc chiến trên biển!
“Có một con bò biển đang bơi tới, to lắm ạ!” Lần này Perona không đứt xích giữa chừng như lúc trước, dùng trạng thái linh thể bay lên giữa trời, nghiêm túc báo cáo lại tình hình: “Người cá xuống biển rồi! Mười mấy tên ạ!”
Nghe thấy từ khóa ‘bò biển to lắm’, Tom lấy dao nĩa ra, Artoria thì lén nuốt nước bọt, Trương Đạt Dã cảm thấy tốc độ của Hope lại tăng nhanh hơn.
“Thiên Long hống!” Wendy lại dùng ma pháp thêm một lần, Hope lại phóng mạnh về phía trước, bờ biển đã gần ngay trước mắt.
“Giao những người cá dưới nước cho tôi.” Sharkler nhảy xuống biển. Không biết trình độ người cá lần này như thế nào. Nghe nói cái tên Arlong kia nổi danh cùng thời thầy Jinbe nhỉ. Chắc thuộc hạ của hắn sẽ không kém cỏi đâu?
“Để con bò biển kia cho tôi, một đấm giải quyết nó là vừa hay xuất hiện thật ngầu, tạo chút niềm tin cho dân thường.” Trương Đạt Dã tràn đầy tự tin, loại hải thú cỡ Momoo chỉ xếp hạng cuối chuỗi thức ăn ở Đại Hải Trình, cũng chỉ giỏi ỷ vào hình thể ức hiếp người bình thường tại biển Đông mà thôi.
“Bò… ò ò…” Momoo gầm lên, dựng thẳng nửa người trên khỏi mặt biển, răng nanh sắc nhọn trong miệng nó mang cho người khác cảm giác áp lực rất mạnh.
Trương Đạt Dã không sợ miếng nào, giẫm lên pho tượng Tom trên đầu thuyền bật nhảy, giải phóng ma lực và ám năng lượng sẵn sàng, Haki vũ trang quấn quanh tay phải, nhiều loại năng lực như vậy cộng lại là cho Momoo đủ mặt mũi rồi.
Nói thì chậm mà sự việc xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt Trương Đạt Dã đã xuất hiện trước mặt Momoo, cánh tay phải gồng lên dồn sức, chuẩn bị một quyền đánh ngã nó.
Momoo trợn tròn đôi mắt to nhìn chằm chằm cậu, ngửa đầu - há mồm - ngậm miệng.
Trước mắt Trương Đạt Dã tối sầm, theo cả phương diện vật lý lẫn phương diện tinh thần.
Trương Đạt Dã cảm thấy chiếc lưỡi to lớn quấn quanh người mình định thực hiện động tác nuốt thì đúng là sống không còn gì luyến tiếc. Cớ gì muốn làm màu trôi chảy một lần mà khó quá vậy?
Hay là cậu không nên giẫm lên pho tượng Tom khi nhảy?
Thế gian quá nhiều điều không như ý, chỉ là cậu vẫn muốn sống. Thôi thì ý định ban đầu vẫn là đánh nổ cái đầu bò của Momoo, đánh từ bên trong ra hay đánh từ bên ngoài vào đều như nhau cả. Tôn Ngộ Không còn từng chui vào bụng của công chúa Thiết Phiến cơ mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.
Sau khi nhanh chóng điều chỉnh tâm tình rối như tơ vò, Trương Đạt Dã vung quyền đấm mạnh.
Lúc này, ở bên ngoài, bầu không khí trên Hope yên tĩnh một giây rồi sốt sình sịch.
Linh thể của Perona giữa không trung bị dọa sợ đến mức biến dạng: “Ông anh đần kia đang làm cái quái gì thế hả!”
“Yoho… cậu Đạt Dã!” Tiếng cười của Brook bị tắt tiếng, quả đầu lâu lộ ra vẻ kinh hoàng: “Kẻ hèn này tới cứu cậu ngay đây!”
“Sếp ơi!” Thụy Manh Manh rút kiếm khổng lồ sau lưng nhảy ra ngoài.
Tom sợ đến mức mắt lồi ra khỏi hốc mắt, luống cuống tay chân chạy vòng quanh hai lượt, cuối cùng nhặt một cái ván lướt sóng nhào thẳng tới.
“Carla, chúng ta cũng đi thôi!” Wendy không hề chần chừ gia nhập đội ngũ giải cứu, được Carla mang theo bay về phía Momoo.
Diệp Ngôn đã lôi Chiêng trấn hồn ra, nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi người đều vội xông ra ngoài thì vội ngừng Chùy trấn hồn cách cái Chiêng mấy centimet: “Tí thì lại hại đồng đội lần nữa.”
Sharkler không ở đây nên không biết tình huống trên mặt biển. Chỉ có Artoria vẫn bình tĩnh cầm lái, cô có thể cảm giác được Trương Đạt Dã không sao, thậm chí còn đang định ra tay rồi. Cô nhanh chóng dặn dò một câu: “Đừng đánh vào đầu, cẩn thận ngộ thương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận