One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 109: T-Bone (1)

Chương 109: T-Bone (1)
“Boong tàu này vừa bẩn vừa mục.” Trương Đạt Dã lên thuyền, vừa giẫm lên boong tàu thì gỗ dưới chân đã phát ra tiếng kẽo kẹt.
Loại boong tàu gỗ này nếu không thường xuyên lau dọn thì rất dễ bị mài mòn, hư hỏng. Có vẻ đám người này không phải kiểu biết giữ gìn thuyền, cả con thuyền bị chúng giày vò không ra hình ra dạng.
Thụy Manh Manh đi trói hai người bị Artoria chém ngã, tò mò quan sát xung quanh.
“Trên thuyền không còn khí tức của người khác.” Artoria đứng một lát đã cảm thấy biết nên lái chiếc thuyền này thế nào rồi.
“Ừ, tôi gọi điện thoại cho hải quân đến lĩnh người. Đông thế này cũng không tiện đưa tận nơi.” Trương Đạt Dã lấy Den Den Mushi ra, cậu đã ghi nhớ số liên lạc lúc đi căn cứ hải quân đổi tiền thưởng lần trước.
Điện thoại kết nối, giọng nói bình thản của nhân viên trực máy truyền ra: “Đây là căn cứ hải quân GR66 của quần đảo Sabaody, xin hỏi có chuyện gì?”
“Đây là bờ biển Đông GR58, chúng tôi vừa chế phục được một đám hải tặc, tổng cộng 34 người. Chúng tôi không thể áp giải được, có thể phái người đến dẫn bọn họ đi không?” Trương Đạt Dã sợ họ không muốn tới nên nhấn mạnh một câu: “Thuyền trưởng của chúng tự xưng bị truy nã 7600 vạn, tôi không nhận ra hắn.”
“Xin hãy cố gắng trông giữ bọn họ, chúng tôi sẽ lập tức phái người đến trợ giúp!” Giọng nhân viên trực máy lập tức trở nên dồn dập, tội phạm truy nã hơn bảy nghìn vạn đáng để chi bộ của bọn họ coi trọng.
Trương Đạt Dã cúp điện thoại, đi bộ một vòng tàu, định ra khoang thuyền xem thử có thu hoạch bất ngờ gì không.
Nhưng mùi trong khoang thuyền một lời khó nói hết, vừa vào cửa đã suýt hun cậu ngã sấp.
Không phải băng hải tặc nào cũng sạch sẽ như băng Mũ Rơm. Ví như thuyền của Bartolomeo, fan số 1 của băng Mũ Rơm chẳng hạn, cả boong tàu đều là kẹo cao su. Chiếc thuyền này rõ ràng còn khủng bố hơn cả thế.
Tom ghét bỏ nhảy xuống khỏi người Trương Đạt Dã, chạy ra bên ngoài. Thối quá, nó không muốn vào.
Trong khoang thuyền chia thành mấy phòng lớn, có vẻ mỗi phòng phải ở tám đến mười người, tình huống bên trong chỉ có thể nói là bẩn, loạn, tệ.
Trên thuyền chỉ có duy nhất một phòng đơn, cũng chính là phòng của thuyền trưởng, hoàn cảnh chẳng khá hơn bọn thuyền viên là mấy.
Trong phòng có một cái giường đơn, một cái bàn và ghế dựa, trên bàn bày một tờ bản đồ hàng hải đơn giản và một cái log pose.
Trương Đạt Dã khá hứng thú với hai thứ này. Cậu cầm log pose lên, hình thức của nó là quả cầu thủy tinh rỗng ruột khảm trên mặt la bàn, dây nhỏ bên trong treo kim chỉ nam.
Đầu kim màu đỏ của la bàn chỉ xuống phía dưới, chắc là chỉ về phía đảo Người Cá.
Mà trên bản đồ hàng hải không có tỉ lệ xích, kinh độ hay vĩ độ gì cả, chỉ đánh dấu vị trí của Lục Địa Đỏ và đường biển của bọn họ. Cứ cất đi đã, về lại nghiên cứu sau.
Băng hải tặc này thật sự rất nghèo, tìm một lượt khoang thuyền cũng chỉ phát hiện mấy chục vạn Belly, không có nổi một mẩu vàng bạc châu báu gì.
Trương Đạt Dã thất vọng rời khỏi khoang thuyền, lên tới boong tàu thở mấy hơi mới cảm giác cái mũi của mình lại thuộc về mình.
Tom thấy cậu đi ra, đá chân đi nghiêm mấy bước kính lễ cậu. Nó đã thay quần áo thủy thủ màu lam, đầu đội một cái mũ trắng, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc.
Trương Đạt Dã học dáng vẻ của Tom đáp lễ lại thì nó mới buông tay, đi tới đi lui trên boong tàu như đang tuần tra.
“Đạt Dã cũng đến nghe chung đi.” Artoria gọi, cô đang giảng cho Thụy Manh Manh nghe cách cầm lái, thu buồm, nhổ neo con tàu này.
Trương Đạt Dã cảm thấy thú vị, hơn nữa nhiều kĩ năng không có gì không tốt. Cậu cũng nghiêm túc nghe giảng cùng, còn thử phối hợp với Thụy Manh Manh thu và giương buồm dưới sự chỉ huy của Artoria.
Ngay cả việc buộc nút dây thừng thế nào cũng có kỹ thuật của nó cả.
Tom không tới góp vui, nó biết hết mấy thứ này, nó là một con mèo từng làm thủy thủ. Tuy rằng làm thủy thủ du thuyền chẳng liên quan nửa xu nào với loại thuyền buồm kiểu cũ này nhưng nó biết hết đấy.
“Hoét hoét…”
Thủy thủ Tom vốn đang tuần tra không biết trèo lên trên tháp quan sát từ bao giờ, thổi vang còi nhắc nhở những người khác có tình huống.
Lớp học nhỏ về thuyền buồm của Artoria tạm thời gián đoạn.
“Là viện trợ của hải quân phái đến.” Trương Đạt Dã cầm lấy ống nhòm Tom cho lên ngó, thấy một đội binh lính hải quân chạy bộ từ xa tới: “Chúng ta lên bờ trước đã.”
Vị hải quân dẫn đội cao hai mét, trường kiếm trong tay trông còn dài hơn Artoria, mái tóc quăn màu đen xõa trên vai, diện mạo hơi khủng bố:
“Tôi là trung tá T-Bone của hải quân đóng tại đây, phụng mệnh đến tiếp nhận hải tặc!” Giọng trung tá này rất vang, tuy trông rất đáng sợ, nhưng lại mang cho người ta cảm giác đáng tin cậy.
“Ồ, chào ngài, tôi là chủ một quán rượu ở GR59, gặp đám hải tặc này lúc đi mua đồ nên đã chế phục toàn bộ.” Trương Đạt Dã có ấn tượng với vị này, hình như có biệt hiệu là đao phủ chém tàu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận