One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 260: Trương Đạt Dã dẫn đường cho người hướng thiện (1)

Chương 260: Trương Đạt Dã dẫn đường cho người hướng thiện (1)
Hai tên trộm vặt khóc không ra nước mắt. Đến mức ấy à? Chẳng phải nhà có tí vàng thôi hả? Cần gì làm thành chiến hào đánh giặc như thế chứ!
Trương Đạt Dã đứng trước mặt hai tên trộm: "Đau không?"
"Ư ư ưm!" Hai người gật đầu.
Đau chứ sao không. Đừng nói là bẫy chuột, đinh từ thế giới của Tom thì ngay cả chó bull Spike dẫm phải còn không chịu nổi, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ bụm mặt khóc.
"Sau này còn dám làm ăn trộm nữa không?"
Hai người lắc đầu nguầy nguậy. Có làm ăn trộm nữa không thì khó mà nói, ít nhất chắc chắn không dám tới cái quán rượu này nữa. Hôm nay dẫm phải đinh thì thôi, mai dẫm mìn thì phải làm sao?
"Xét thấy thái độ nhận sai của hai anh khá là tốt đẹp..." Trương Đạt Dã nắm chân một người, rút mạnh đinh ra.
"Ứ!!" Người nọ đau đến mức trán ứa mồ hôi lạnh.
"Ơ, xin lỗi nhé, lẽ ra phải báo trước với anh một tiếng." Trương Đạt Dã thuận tay cắm đinh lại như cũ… Cậu thề… Không phải cậu cố ý hành hạ người ta, tại chơi với Tom lâu quá nên bị ảnh hưởng tí tì ti.
Người nọ bị cắm đinh lại sắp khóc tới nơi. Vị này là ma quỷ cõi nào!
"Khụ... À thì… Vừa nãy đầu óc hơi biêng biêng. Tôi lại nhổ ra hộ anh nhé?"
"Ư ư a..." Người dẫm đinh điên cuồng lắc đầu, đáy mắt tràn đầy van nài, chắc là muốn bày tỏ: Xin hãy tha cho em, sau này em không dám nữa.
Khá là lúng túng. Trương Đạt Dã chuyển sang người bên cạnh: "Thế để tôi giúp anh gỡ bẫy chuột?"
Người này càng khiếp sợ, lắc đầu thật mạnh. Cậu hành hạ một người còn không đủ à?
"Khụ khụ. Thế thì thôi, lát nữa tôi giao hai anh cho quan trị an. Đừng giở trò nhé."
Hai người ngoan ngoãn gật đầu, chỉ mong cách tên ma quỷ này xa một chút.
Hôm nay cũng là một ngày hướng dẫn người hướng thiện, Trương Đạt Dã xoay người rời đi.
Đối với loại người trộm cắp không thành công lại không có giải truy nã như vậy thì không đến nỗi chém chết. Đánh một trận rồi giao cho quan trị an là được rồi. Nhưng vừa rồi gây ra tình huống như thế làm Trương Đạt Dã cũng ngại đánh bọn họ thêm nữa, cứ thế đi.
Thời gian này quan trị an phụ trách GR59 ôm thái độ cực tốt với Trương Đạt Dã. Bởi vì dạo này ăn trộm, móc túi, lái buôn phi pháp, lưu manh côn đồ gì đều bị Trương Đạt Dã dọa cho nơm nớp lo sợ.
Đám người ngày thường không phục quản thúc này bắt đầu sôi nổi đi lấy lòng quan trị an, khiến hắn vô tình nhiều ra chút thu nhập chỉ có thể hiểu ngầm. Ngoài ra còn khiến hắn ghi được thành tích chân thực nữa chứ.
Vị quan trị an này là người khôn khéo, biết rõ những thứ này từ đâu mà ra, thành ra cứ thấy người của quán rượu là như thấy người nhà.
Sau cơm trưa, Trương Đạt Dã gọi điện thoại cho quan trị an, hắn lập tức tung tăng chạy tới dẫn người đi.
"Sao cứ cảm giác tôi như biến thành thổ hào ác bá của cái trấn này thế. Quan viên thấy tôi cũng gọi dạ bảo vâng." Trương Đạt Dã nhìn quan trị an đang kéo hai tên trộm rời đi, lẩm bẩm một mình.
"Ngài ác bá, xin hãy giao dân nữ Artoria -chan ngài cướp về ra đây." Giọng nói nghịch ngợm của trung tướng Gion vang lên từ bên kia.
Trương Đạt Dã quay đầu lại: "Nghe lén người khác nói chuyện không tốt lắm đâu?"
"Xin lỗi, xin lỗi mà. Chỉ là vừa lúc nghe được thôi." Trung tướng Gion nháy mắt: "Chẳng lẽ vừa rồi là mong muốn nhỏ sâu trong nội tâm của Đạt Dã -chan? Kiểu không muốn ai biết ấy?"
"Ai lại có mong muốn như thế." Trương Đạt Dã bất đắc dĩ: "Mời vào."
Trung tướng Gion rất tự nhiên chào hỏi Sharkler và Thụy Manh Manh, sau đó hồn nhiên ngồi xuống cạnh Artoria trò chuyện, không biết khách sáo là gì.
Trương Đạt Dã do dự một thoáng, cuối cùng vẫn hỏi: "Trung tướng Gion, chúng tôi muốn một ít còng tay Hải Lâu Thạch. Xin hỏi có cách gì không?"
Gion sảng khoái nói: "Có chứ. Gia nhập hải quân là được. Với tiềm lực của mọi người, chẳng những có thể sở hữu còng tay, còn có thể xin vũ khí Hải Lâu Thạch đặc chế."
Trương Đạt Dã nhìn cô ấy: "Cô cũng biết đây không phải đáp án tôi muốn chứ hả?"
"Nhưng là đáp án tôi muốn mà~" Trung tướng Gion cười một tiếng, sau đó thu hồi vẻ mặt đùa giỡn: "Thật ra với quyền hạn của tôi thì tặng mọi người một, hai bộ cũng được, nhưng phải có lý do thích đáng. Dù sao cũng không phải vật sở hữu của tôi, đâu thể chỉ nói là tặng cho cậu được."
"Lý do..." Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ:, "Ví dụ như dạo này chúng tôi bắt rất nhiều tội phạm truy nã?"
Trung tướng Gion hơi cau mày: "Đại khái là thế, nhưng hình như chưa đủ cho lắm. Thiếu gì thợ săn tiền thưởng cần cù hơn các cậu."
"Thế chẳng hạn như vì trợ giúp trung tướng hải quân nào đó, cung cấp tình báo quan trọng. Kết quả là bây giờ rất có thể mang danh mang tiếng, chọc cho băng hải tặc Donquixote để mắt tới, làm chúng tôi sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Nghe nói toàn bộ băng hải tặc của bọn họ đều là năng lực giả có khả năng kỳ quái nên chúng tôi muốn vài cái còng tay Hải Lâu Thạch phòng thân?"
Trương Đạt Dã khởi động chế độ nói mỉa kiêm ra vẻ đáng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận