One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 176: Em sai rồi, lần sau em dám nữa (2)

Chương 176: Em sai rồi, lần sau em dám nữa (2)
"Thuyền chở Thiên Long Nhân thánh Donquixote Mjosgard mất liên lạc, ai có thể cung cấp đầu mối sẽ được trọng thưởng."
Bên trên đính kèm một tấm hình Thiên Long Nhân tóc xanh lá và hình chiếc thuyền chở đối phương.
"Tôi nhớ rằng Donquixote là tên băng hải tặc mà nhỉ?" Artoria hỏi.
"Ừ, băng hải tặc của Doflamingo cũng gọi là gia tộc Donquixote, nhà bọn họ cũng từng là Thiên Long Nhân. Một ngày đẹp trời, cha hắn ta không muốn xấu xa như những Thiên Long Nhân khác nữa, dẫn cả gia đình rời thánh địa Mary Geoise, muốn trở thành người bình thường.
Nhưng người bình thường đại khái đều bị thiên cống kim chèn ép hoặc từng bị Thiên Long Nhân bạo hành nên không tiếp nhận bọn họ, đã thế còn nhân lúc bọn họ đánh mất đặc quyền mà phát tiết toàn bộ oán khí trong lòng lên gia đình bọn họ nữa.
Kết quả vô cùng bi thảm, sau đó Doflamingo giết cha của chính mình, xách đầu ông ấy đi Mary Geoise, hy vọng có thể khôi phục thân phận Thiên Long Nhân nhưng không được như nguyện. Cuối cùng hắn trở thành hải tặc, không chuyện ác nào không làm, muốn hủy diệt cái thế giới ‘Thuộc về Thiên Long Nhân’ này."
Thụy Manh Manh bị trình độ ác độc của người này dọa giật mình: "Thật là tàn nhẫn, tự tay giết cha mình..."
Trương Đạt Dã tiếp tục nói: "Thánh Mjosgard này đại khái là một trong số đời sau của ‘hai mươi thánh’ giống nhà bọn họ. Người này mất tích chắc không ảnh hưởng gì tới chúng ta đâu. À không đúng, có khi lại có người đến Sabaody lục soát vặn hỏi gì đó. Thôi thì ai hỏi cứ bảo không biết, không nhìn thấy là được."
Trương Đạt Dã đoán rằng thánh Mjosgard này chắc đang ở đảo Người Cá, được nữ vương Otohime cứu, thậm chí sau đó còn hối cải triệt để, không nuôi nô lệ nữa. Cuối cùng, người này còn bảo vệ Shirahoshi tại hội nghị thế giới, là một đóa hoa khác lạ trong số các Thiên Long Nhân.
Buổi sáng vừa nói có khi sẽ có người tới lục soát, vặn hỏi cái gì, buổi trưa đã có một hải quân tới.
Hơn nữa, người tới còn là một kiếm sĩ mỹ nữ, vừa vào cửa đã hấp dẫn gần như toàn bộ ánh mắt của khách hàng. Bởi vì cô ấy quá đẹp nên dù mặt lạnh tanh vẫn vô cùng quyến rũ.
Vị này vừa vào quán rượu đã chạy thẳng tới quầy rượu: "Xin hỏi cậu là cậu Đạt Dã phải không?"
Trương Đạt Dã gật đầu: "Đúng là tôi."
"Lần đầu gặp mặt, tôi là trung tướng Gion từ trung tâm hải quân, phụng lệnh ngài Tsuru tới hỏi thăm vài vấn đề. Không biết cậu có tiện không?" trung tướng Gion hỏi.
"Đương nhiên, tôi chắc chắn biết gì nói hết." Trương Đạt Dã nhận ra vị này chính là Thỏ Hồng, nếu do trung tướng Hạc phái tới thì chắc là vì chuyện chiếc Den Den Mushi kia.
Lúc này, hình như Artoria đang luyện kiếm trong sân phát hiện khí tức của cường giả nên đi vào quán, hai người lập tức đối mặt nhìn nhau.
Hai mỹ nữ một lớn một nhỏ đối lập, thả ra khí thế thuộc về kiếm sĩ, cho người ta cảm giác lạnh lùng mà hiên ngang. Khách hàng nhìn tới rồi nhìn lui, thoáng cái không biết nên nhìn cô nào mới phải.
Artoria thì họ thường xuyên gặp được rồi. Ai chỉ gặp cô lúc bình thường cũng chỉ nghĩ đến từ dễ thương mà thôi, dù sao thì đa số thời gian cô chỉ ngồi một chỗ ăn quà vặt. Mà người từng thấy cô ra tay thì biết cô có một mặt rất chi là ngầu, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy được khí thế sắc bén đến thế.
Gion cũng không kém cạnh chút nào. Vốn dĩ cô gái này đã xinh đẹp rồi, bên môi là nốt ruồi mỹ nhân, trên đùi còn xăm hình, vóc dáng cực kỳ đáng giá kiêu ngạo, từng hành vi, cử chỉ cũng tràn đầy quyến rũ.
Nhưng lúc này rõ ràng chỉ là ánh mắt đối lập mà thôi lại cho người ta cảm nhận được cô gái này vô cùng nguy hiểm, lại càng hấp dẫn người. (Trên thiết lập nhân vật Thỏ Hồng có một câu thế này: Cô gái này thông thạo trò chơi giải trí nhân gian, là một vị kiếm sĩ sexy vô cùng, giỏi dẫn dụ hải tặc)
"Vị này chính là Artoria-chan à?" Sau mấy giây, trung tướng Gion phá vỡ yên lặng, giới thiệu lại bản thân một lần rồi mới nói tiếp: "Vừa rồi đã nghe nói đến chuyện của em. Em thấy đấy, tôi cũng là kiếm sĩ, hy vọng có cơ hội đấu với em một trận."
Cô ấy quen thêm hậu tố -chan sau tên những người tương đối thân mật. Ví dụ như bình thượng gọi Garp cũng là ‘Garp-chan’. Hôm nay gặp Artoria cũng vô ý thức gọi như thế.
Artoria không để ý đến vấn đề xưng hô, ngược lại khá hứng thú với việc so tài. Đúng lúc cô đang muốn tiếp xúc với nhiều kiếm sĩ một chút, thế nên gật đầu: "Cầu còn không được."
Trương Đạt Dã đề nghị: "Ra sân sau nói chuyện nhé, cả chuyện tình báo lẫn so tài luôn."
"Cũng tốt." Gion gật đầu đồng ý.
"Manh Manh, giao nơi này cho cô nhé. Ai nghe lén thì cứ đánh người đó!" Trương Đạt Dã dặn dò một câu rồi dẫn Gion tới sân sau.
"Rõ thưa sếp." Thụy Manh Manh lanh lợi đáp lời.
Tom nằm trên quầy rượu, lười nhúc nhích. Nó chẳng có hứng thú với mỹ nữ gì cả, trừ khi mỹ nữ cho nó cá khô nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận