One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 503: Garp không đáng tin cậy (1)

Chương 503: Garp không đáng tin cậy (1)
Wendy và Carla đối với cảnh tượng ông nội đánh cháu trai này nhìn nhiều đã thành quen, bởi vì ông nội hội trưởng thân yêu của các cô ấy khi đánh người thậm chí còn dùng cả ma pháp Người khổng lồ, một quyền đập vỡ bức tường, đánh xuyên qua trần nhà là chuyện thường xuyên thấy được.
Tom bị dọa rụt cổ lại, ôm lấy chân Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã nhạy bén phát hiện ra sức mạnh nào đó trên nắm tay của Garp, nhìn về phía Artoria để chứng thực.
Artoria khẽ gật đầu: “Chắc là Haki vũ trang, dùng sức mạnh này để dạy dỗ cháu trai thì đúng là làm ẩu quá mức.”
Trương Đạt Dã không biết hiện giờ mình nên có biểu cảm gì, xem ra hai tên nhóc này bị Garp dùng Haki vũ trang đánh từ nhỏ đến lớn.
“Nắm đấm tràn ngập tình yêu không có cách nào chống cự cả!” Garp giải thích như vậy rồi xách Ace và Luffy, đặt xuống trước mặt Trương Đạt Dã: “Nào, mau bảo cô nhóc kia bắt đầu đi.”
Trương Đạt Dã hỏi: “Bọn họ là cháu trai của ngài đúng không? Dạy dỗ như vậy có ổn không đấy?”
“Đây đều là vì để cho bọn chúng trở thành những người lính hải quân ưu tú mà thôi. Tôi đã từng ném Luffy xuống vực sâu, ném vào trong rừng giữa đêm khuya và trói vào khinh khí cầu thả lên không trung, tất cả đều là vì rèn luyện cho nó thành một người đàn ông mạnh mẽ.”
Garp kiêu ngạo giới thiệu sự tích huy hoàng trong công cuộc giáo dục cháu trai của mình, tiếp đó nói: “Tôi chỉ muốn bọn chúng cảm nhận năng lực của trái ác quỷ thôi, chẳng to tát gì mấy. Chỉ cần có thể giúp chúng trở thành những người lính hải quân ưu tú thì tất cả đều đáng giá.”
Ace vẫn cố chấp như cũ: “Cháu muốn làm hải tặc.”
Luffy cũng hô theo: “Đúng vậy, cháu không làm hải quân đâu.”
Garp uốn nắn: “Phải trở thành lính hải quân!”
Ace và Luffy phản bác: “Hải tặc.”
“Lính hải quân.”
“Hải tặc.”

“Khò khò zzz…” *3
Rõ ràng đang cãi nhau kịch liệt hết sức, thế mà ba ông cháu lại đột ngột thở ra bong bóng nước mũi, cùng nhau ngáy khò khò ngủ thiếp đi.
Perona trợn to mắt nhìn họ: “Ngủ, ngủ rồi ư? Tại sao lại thế?”
“Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với ba người này vậy?” Carla nhìn về phía Trương Đạt Dã, bởi vì trông Trương Đạt Dã có vẻ rất quen thuộc mấy người này.
Trương Đạt Dã điềm đạm ngồi lại chỗ rồi cầm thịt nướng của mình lên: “Lát nữa sẽ tỉnh, không cần quan tâm đến bọn họ đâu, chúng ta ăn no bụng trước rồi tính sau."
Những việc liên quan đến ăn uống thì Artoria lúc nào cũng cực kỳ phối hợp. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nên ăn thế nào thì ăn như vậy: “Nếu Đạt Dã đã nói như vậy rồi thì mọi người hãy mau ăn đi, chờ lát nữa thịt cháy khét hết mất.”
Tom cũng ngoan ngoãn ngồi về chỗ hưởng thụ món ngon, những người khác hai mặt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ ngồi xuống, ăn một miếng rồi lại nhìn thoáng qua ba người đang ngáy khò khò kia, cứ cảm thấy làm thế này rất mất lịch sự. Có điều nói đúng ra thì đối phương là người mất lịch sự trước.
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, con lợn rừng nướng đã bị ăn sạch, con hổ nướng cũng chỉ còn lại gần một nửa.
Bong bóng nước mũi của Garp chợt vỡ tan: “Á, hỏng bét, không cẩn thận ngủ quên mất.”
Không đợi đám Trương Đạt Dã nói gì, Garp lập tức nhìn chằm chằm Ace và Luffy trước: “Hai đứa này, đây là thái độ khi được ông nội dạy dỗ hay sao?”
“Bốp! Bốp!”
“Đau quá!” *2
Tiếng kêu thảm thiết của hai anh em dọa đàn chim gần đó bay tán loạn.
Sau một hồi náo loạn, Trương Đạt Dã mới nói: “Có muốn ngồi xuống ăn chút gì đó rồi nói chuyện tiếp không?”
“Thịt!” Luffy hào hứng giật một cái chân hổ xuống gặm, vừa ăn vừa lúng búng nói không rõ tiếng: “Gì chứ, hóa ra mọi người là người tốt à?”
“Luffy!” Ace hô to, cậu nhóc đã hiểu rõ lúc trước Perona tấn công hai người chỉ là hiểu lầm, cúi người nói: “Em trai tôi thiếu lễ độ, vô cùng xin lỗi. Còn nữa, cảm ơn mọi người đã khoản đãi.”
Sau khi Sabo ‘qua đời’, Ace đã hứa sẽ chăm sóc cho Luffy thật tốt. Thậm chí vì muốn cảm ơn vị thuyền trưởng Tóc Đỏ từng giúp đỡ Luffy mà cậu nhóc còn cố ý tới tìm Makino để học cách dùng từ cho thật lễ phép.
Sau vài tháng học hành, tiến độ khá khả quan, hiện giờ sau khi ăn cơm chùa cậu nhóc thậm chí còn xin lỗi ông chủ trước rồi mới chạy trốn sau.
Garp nhìn thoáng qua Ace và Luffy đang vùi đầu ăn uống, cảm thấy chút thịt nướng này không đủ cho chúng no bụng. Thế là ông tháo giày, lao thẳng xuống dòng sông nhỏ: “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Hai phút sau, một đám bọt nước nổi lên ở hạ lưu sông, một con cá sấu lớn bay ra khỏi mặt nước, trợn trắng mắt rơi xuống đất.
“Bowahahahaha, chú mày chạy nhanh thật đấy.” Garp nhảy ra khỏi con sông, túm lấy đuôi cá sấu rồi kéo nó đến trước đống lửa.
Trương Đạt Dã mặc niệm cho con cá sấu này. Garp cũng phải khen tốc độ của mày nhanh, yên nghỉ nhé cá sấu ơi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận