One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 628: Nói đạo lý khó quá, thử vật lý xem sao (3)

Chương 628: Nói đạo lý khó quá, thử vật lý xem sao (3)
Ngay khi cậu đang định hành động, bên cạnh duỗi tới một bàn tay, Artoria nói: “Để tôi làm cho.”
Trương Đạt Dã nghĩ ngợi một chút, giao kiếm cho cô: “Được.”
Artoria nâng tay, vung kiếm.
Một đạo trảm kích màu vàng bay ra ngoài, xuyên qua rừng cây, bay ra khỏi đảo lớn rồi rơi xuống mặt biển.
Mặt biển đang phẳng lặng chợt bị chém làm đôi, hình thành vách sóng ngun ngút, thoạt trông khá giống chiêu ‘Trảm sóng!’ (Zanpa) của Sư Tử Vàng.
(Zanpa)
Mới đó còn chưa thôi, cây cối dọc đường bị luồng trảm kích chẻ ra làm đôi, thân cây tách thành hai nửa đổ rạp xuống, cành lá rơi tan tác.
Usopp và Bikasu ngơ ngác nhìn về phía xa, đó có phải là chuyện con người có thể làm được à? Rốt cuộc những người này là gì vậy?
“Suy ngẫm cẩn thận xem mình muốn trở thành hạng người nào đi. ‘Chiến sĩ biển khơi’ không phải cứ làm hải tặc mới được. Anh chẳng quan tâm nhóc muốn làm gì đâu, nhưng nếu vẫn nhất quyết đòi làm hải tặc thì phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với thợ săn tiền thưởng trình độ này nghe chưa. Cố lên.” Trương Đạt Dã vỗ vai Usopp, cổ vũ đối phương.
Giảng đạo lý mệt chết đi được, dùng vật lý tiện hơn.
Ai cũng biết Usopp là đấng nam nhi tay cầm kịch bản, lời nói dối của người này đều sẽ lần lượt được tiến hành. Ví dụ như:
“Mẹ nghe nói đến thuốc vạn năng chưa? Thuốc vạn năng có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, ở bên kia biển rộng thôi!” Usopp rơi nước mắt nói như vậy khi mẹ cậu nhóc trăn trối. Kết quả là về sau bọn họ gặp Chopper, Giấc mộng của Chopper chính là chế tạo thuốc vạn năng chữa được mọi loại bệnh.
Nhưng đồng thời, Usopp cũng từng nói thế này: “Cha sẽ tới đón chúng ta. Cha nói chờ khi nào mẹ khỏi bệnh thì nhà mình sẽ cùng ra biển!”
Chỉ là bệnh của mẹ cậu nhóc không khỏi, nói cách khác, Yasopp sẽ không bao giờ trở lại.
Bikasu mãi mà không thể thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Thứ có sức công kích lớn nhất mà hắn từng thấy chính là đại pháo mà chiến hạm hải quân và thuyền hải tặc dùng để chiến đấu. Hóa ra thiếu nữ có cái bụng không đáy ngồi tới bàn ăn là như ăn mãi không no này lại mạnh đến vậy ư?
Usopp thì như thể hóa đá, há hốc miệng ngây người tại chỗ, nhìn chằm chằm hàng cây cổ thụ bị chém thành hai nửa và mặt biển rất lâu không thể khôi phục lại bình thường.
Một kiếm này chắc có thể chém cả chiến hạm hải quân làm hai ấy nhỉ? Hiện giờ Usopp đã không còn tâm trí nào mà suy nghĩ xem rốt cuộc cha mình là người dũng cảm hay vô trách nhiệm. Cậu nhóc cảm thấy chắc mình bị bệnh rồi, bệnh cứ làm hải tặc là chết.
Lời nói của Trương Đạt Dã như tiếng chuông lớn vang vọng trong đầu Usopp, trở thành hải tặc là sẽ phải đối mặt với những người như vậy ư? Lúc này cậu nhóc cảm thấy hơi lo lắng cho an nguy của cha mình, có lẽ nào một ngày nào đó cha của nhóc cũng sẽ bị đám người này bắt không nhỉ?
“Rốt cuộc thì mình phải làm sao bây giờ? Tiếp tục kiên trì trở thành hải tặc giống như cha hay dùng cách khác để trở thành chiến sĩ biển khơi dũng cảm như anh ta nói?”
Lần này, lúc đám người rời đi thì Usopp không theo nữa mà ngồi sụp xuống đất và rơi vào mờ mịt.
Trương Đạt Dã cũng không nói với Usopp thêm gì nữa. Nếu không có cách nào thuyết phục cậu nhóc từ bỏ việc trở thành hải tặc thì dọa một trận để nhóc ta không dám trở thành hải tặc là được. Hôm nay lại là một ngày làm việc thiện nha.
Bikasu tiếp tục dẫn đường đưa đám Trương Đạt Dã đi về phía chợ, mặc dù hắn hơi lo lắng cho Usopp nhưng cũng không nói muốn ở lại để an ủi cậu nhóc.
Là một người bình thường, Bikasu cảm thấy cứ như thế này rất tốt, trẻ con thì nên học hành cho giỏi hoặc là học lấy cái nghề nào đó để kiếm sống, không nên suốt ngày nghĩ đến chuyện làm hải tặc. Bình thường khuyên mãi mà cậu nhóc không nghe, bây giờ bị người ta dọa một chút, chắc nhóc ta đã thành thật hơn rồi nhỉ?
Nghĩ như vậy, Bikasu lấy làm may vì mấy đứa trẻ nhà mình không làm ầm ĩ.
“Chính là chỗ này, các cậu có thể mua được hầu hết những món đồ trong danh sách ở đây. Nếu nơi này không đủ thì mọi người chỉ còn cách tới hỏi ngài Rochester. Sản nghiệp nhà ngài ấy có nông trường và bãi chăn nuôi, chỉ là giá cả rất đắt, bình thường ngài ấy đều vận chuyển đến thị trấn khác để bán.”
Trên con đường này có hàng quán nhỏ và các cửa hàng bày bán đủ loại vật dụng. Theo lưu lượng người ở đây để ước chừng, tuy làng Syrup nhỏ nhưng nhân khẩu cũng không thua kém những thị trấn nhỏ bình thường là mấy.
Bởi vì trước khi hạ neo đã được phát tiền tiêu vặt nên hai cô bé Wendy và Perona dẫn theo Carla chạy xa.
Ông già Brook có tâm hồn trẻ thơ cũng lựa chọn hành động một mình, chắc lại đang ấp ủ dự định kỳ quái nào đó.
Diệp Ngôn ngáp một cái, nói muốn tự đi dạo xung quanh tìm kiếm cảm hứng rồi sẽ về thuyền luôn. Dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường thì hiện tại là lúc cần ngủ trưa, cậu ta hơi buồn ngủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận