One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 363: Giờ đổi tên thành Tom còn kịp không?

Chương 363: Giờ đổi tên thành Tom còn kịp không?
Trương Đạt Dã không bận tâm thái độ của đám tù binh, cậu còn lịch sự vẫy tay chào tạm biệt khi ra khỏi nhà tù nữa kìa.
Sau khi tham quan vài phòng không có tính bảo mật, Trương Đạt Dã lại gặp mặt thẩm phán già. Ông đang nhíu mày nói gì đó, Franky trông có vẻ sắp nổi điên bất cứ lúc nào, Iceburg chững chạc hơn lại quàng tay ôm cổ Franky, không cho hắn làm loạn.
Trương Đạt Dã đi tới hỏi: "Ngài Kerville, việc thẩm vấn suôn sẻ không ạ?"
Thẩm phán già gật đầu: "Có người nói mình là người ở phòng làm việc của Tom, có người nói mình được thầy Tom thuê. Tuy tôi có quyền xin truy cập thông tin nhân viên của CP5 nhưng dù sao đó cũng là cơ quan tình báo, tốn khá nhiều thời gian. Lỡ bọn họ cứ cắn thầy Tom không thả, có lẽ phiên tòa ngày mai sẽ rắc rối đấy."
"Tên khốn, Burg đần thả tôi ra, để tôi đi dạy dỗ đám đần độn đó." Franky giãy nảy muốn đi đánh người.
"Đủ rồi Ky ngu ngốc! Cậu thấy mình gây phiền phức chưa đủ nhiều đấy à?" Iceburg rống to muốn đánh hắn.
"Anh nói cái gì?" Có lẽ Franky cũng biết mình phải chịu trách nhiệm rất lớn trong vụ việc ngày hôm nay, tuy hắn cứ gân cổ lên cãi nhưng giọng điệu lại yếu hẳn.
"Tahahahaha, nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì thật sự hết cách." Thợ đóng thuyền Tom bật cười, ước mơ của ông là tạo ra tàu biển, giúp thành phố Thất Thủy khôi phục sức sống ban đầu.
Giờ tàu biển đã hoàn thành, chỉ cần thêm một thời gian nữa thì thành phố Thất Thủy sẽ phồn vinh trở lại, bởi vậy ông không quan tâm mình có thể sống tiếp được hay không.
Trương Đạt Dã suy nghĩ giây lát rồi nói: "Tôi có cách ép bọn họ thừa nhận thân phận của mình, thế nhưng tôi không đảm bảo cách này thành công hay không."
Franky và Iceburg ngưng cãi nhau, đều nhìn cậu đầy mong đợi.
Thẩm phán già nghe vậy bèn hỏi: "Là cách gì? Chỉ cần không quá đáng thì có thể thử xem sao."
"Vậy thì thử nhé, tôi về thuyền lấy ít đồ đã."
Năm phút sau, Trương Đạt Dã dẫn một Hollow bé bỏng từ Hope Diamond về đây.
Tom vừa thấy bóng dáng Hollow xuất hiện thì đã cuốn xéo, nấp ra sau lưng Artoria. Vẻ mặt của Thụy Manh Manh và Sharkler hơi mất tự nhiên, dù Sharkler chẳng có biểu cảm gì cả.
"Đây là cái gì? Ma trơi à? Nó có năng lực khiến người ta nói thật ư?" Franky tò mò dí mặt lại gần, muốn duỗi tay ra sờ nó.
"Biến thái!" Giọng nói non trẻ của một cô bé bỗng vang lên trên Hope Diamond, sau đó Hollow xuyên qua người của Franky.
"Franky!" Vừa rồi Iceburg còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, giờ lại lo lắng gọi tên hắn.
Trương Đạt Dã an ủi: "Yên tâm, không sao đâu."
Franky bất giác quỳ sụp xuống, đấm mạnh vào sàn nhà: “Tuần này tôi tồi tệ quá, không đủ tư cách để được gọi là biến thái.”
Mọi người đồng loạt im lặng, không đủ biến thái là chuyện đáng để sụp đổ tinh thần à?
Iceburg vỗ trán: "Thằng đần này nữa."
“Khụ.” Trương Đạt Dã hắng giọng giải thích: “Đây là Hollow tiêu cực. Nó mà xuyên qua cơ thể ai thì người đó sẽ trở nên tiêu cực trong khoảng thời gian ngắn, giống học trò đó của thầy Tom. Tôi muốn dựa vào nó để đám người kia tự giác khai ra một số việc cần thiết.”
Sharkler và Thụy Manh Manh rợn gáy, không ngờ sếp lại nghĩ ra ý tưởng khiến người ta muốn chết quách đi cho xong kiểu này.
Thẩm phán già vuốt chòm râu của mình, lẳng lặng lùi về sau nửa bước. Người có tuổi như ông không nên chạm vào nó thì hơn, quỳ như thế có đứng lên nổi hay không còn khó nói.
“Tôi là loài sâu mọt không thể lộ ra ngoài ánh sáng…”
“Ngày nào cũng phải nịnh hót gã trưởng quan ngu ngốc đó, tôi hết thuốc chữa thật rồi.”
“Người kém cỏi như tôi không xứng làm đặc công…”

Hơn ba mươi gã đặc công lần lượt được dẫn ra ngoài, nhận lấy khảo nghiệm của Hollow tiêu cực.
Cuối cùng có người quỳ sụp xuống, có người ngồi xổm ôm đầu gối, hoàn toàn bộc lộ phương diện tiêu cực nhất của mình.
Đồng thời họ cũng nói ra một vài tin tức rất thú vị. Thẩm phán già và những quan viên khác lẳng lặng ghi lại những lời khai có ích, vừa vui mừng vừa âm thầm cách xa Hollow kia ra.
Thẩm phán già chấn vấn: “Đám CP5 các người giả danh là người của phòng làm việc Tom tấn công thuyền Tư Pháp, khiến hàng chục hải quân thương vong, giờ còn muốn nói gì nữa?”
Cả đám đặc công đồng loạt im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh cấp trên, những gì chúng tôi làm đều vì chính nghĩa, còn mấy chục binh sĩ đó là hy sinh cần thiết mà thôi.”
Thượng tá Soshou nghe vậy thì muốn đấm cho họ một trận. Hy sinh cần thiết là cái gì? Hơn mấy chục binh sĩ ưu tú không chết trong trận chiến với hải tặc, không chết vì bảo vệ người dân mà lại chết vô cớ trong tay người cùng phe?
Thẩm phán già hỏi nguyên nhân mà bọn họ tấn công thuyền Tư Pháp.
Cả đám đặc công đều bảo mình chỉ thi hành mệnh lệnh cấp trên chứ không biết nguyên nhân là gì, nếu cần biết gì thì cứ tìm trưởng quan của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận