One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 497: Nghèo (1)

Chương 497: Nghèo (1)
Nghe hắn nói như thật, cuối cùng có người tới hỏi giá, người này dứt khoát tăng giá một đống đồ cũ lên gấp 5, thậm chí gấp 10 lần.
Không ai hỏi han tới nồi bát chậu cốc gì cả, nhưng đồ trang hoàng nhà cửa hoặc đồ trang sức nhỏ gợi lên sự hứng thú của rất nhiều người.
Đồ từ Đại Hải Trình đấy, sau này mời người đến nhà làm khách, trong lúc lơ đãng nói một câu thì có mặt mũi quá còn gì?
"Lừa người à? Chúng tôi có bán đồ đâu!" Perona không nhịn được hô lên. Điều thứ 10 trong quy định cho học sinh tiểu học, phải thật thà dũng cảm, không được nói dối, biết sai phải sửa.
Nhưng ngoại trừ gánh hàng rong hơi chột dạ thì không ai bận tâm lời của một đứa trẻ con. Người quanh đây không biết cô nhóc, vẫn tự nhiên lựa chọn hàng hóa mình thích rồi mặc cả.
"Không cần nói đâu." Trương Đạt Dã chỉ chủ sạp nhỏ đang hớn hở thu tiền: "Ném thẳng Hollow tiêu cực ra đi."
"Vâng!" Perona vung tay lên, một con ma nho nhỏ xuyên qua cơ thể gánh hàng rong.
Hàng rong lập tức ngã nhào xuống đất: "Tên lừa đảo như tôi thật sự làm bẩn bầu không khí nơi đây!"
Người vây quanh sạp nhỏ rối rít né xa ba mét: "Ma! Kia là ma đúng không! Người kia bị ma ám à?"
"Hóa ra năng lực của Perona có hiệu quả thế này à?" Wendy thoát khỏi tủi thân, ngạc nhiên nhìn bóng ma nhỏ.
Lợi dụng năng lực trêu cợt đồng bạn là chuyện cấm, dạo này cũng không cần Perona tham gia chiến đấu, thành ra lần đầu tiên Wendy thấy khả năng của Hollow tiêu cực.
"Horohorohoro..." Perona rất vui vẻ khi được biểu diễn năng lực trước mặt bạn thân, lại vung tay để ma trơi xuyên qua người tên bán hàng rong đang mê man bên kia.
Tên bán hàng rong đấm mặt đất: "Người như tôi nên bị hốt chung với đám rác rưởi kia mới phải!"
"Là cô bé kia đang khống chế ma!"
"Nơi đó còn có người xương khô. Bọn họ là ác quỷ đúng không?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đám người tản ra, không ai cản trở tầm mắt nữa, Thụy Manh Manh đặt Perona và Wendy xuống.
Perona chống nạnh: "Không phải là ác quỷ gì cả! Chúng tôi chính là người đến từ Đại Hải Trình mà anh ta nói. Chúng tôi chẳng bán gì hết. Anh ta là tên lừa đảo!"
"Ra là thế!"
"Chẳng trách mấy món đồ này giống hệt đồ sản xuất ở chỗ chúng ta. Người này lấy đồ cũ nhà mình ra bán đúng không!"
"Khốn nạn, trả tiền lại cho tôi!"
Tên bán hàng rong lừa đảo hứng một trận đòn hiểm, chẳng những bị người đoạt lại tiền đã lừa, còn bị người đập nát gian hàng, khóc đến tội nghiệp.
"Đáng đời." Trương Đạt Dã gọi các đồng bạn cùng rời đi.
Có người lớn gan sáp tới gần hỏi lung tung này kia, bao gồm ma trơi kỳ lạ là thứ gì. Đại Hải Trình như thế nào. Còn có người hỏi bọn họ có hàng hóa từ Đại Hải Trình muốn bán không?
Thật vất vả qua loa lấy lệ thoát khỏi những người quá mức tò mò này, đám Trương Đạt Dã tiếp tục đi hướng phía cảng.
Kết quả trên đường lại đụng phải rất nhiều sạp bán 'hàng từ Đại Hải Trình', trong đó thậm chí bao gồm thương nhân tự xưng là Rider bị bọn họ đánh hôm qua.
Trương Đạt Dã lười lộ mặt, cứ thế để Perona dùng Hollow tiêu cực xuyên qua, mặc đám người này quỳ rạp xuống đất sám hối mấy lần, dần dần người đi đường cũng biết chuyện gì xảy ra.
Trương Đạt Dã lắc đầu: "Đúng là muốn tiền đến điên rồi, chuyện gì cũng dám làm."
Diệp Ngôn bày tỏ hiểu được: "Không có tiền nửa bước khó đi mà. Lúc tôi thiếu tiền còn kéo Xa Vĩnh Thái đến phòng khám chui bán nội tạng đấy... Tiếc là cuối cùng bị cảnh sát bắt, không kiếm được xu nào."
Trương Đạt Dã nói: "Xa Vĩnh Thái là Ma vương kia à? Hình như tạm thời là bạn học kiêm đồng nghiệp của cậu đúng không?"
Diệp Ngôn gật đầu: "Chính xác."
"Thật là đáng sợ!" Wendy ôm Carla trốn tới cạnh Trương Đạt Dã, cách Diệp Ngôn thật xa.
"Ác quỷ!" Perona ôm chặt cánh tay Artoria.
"Quá tàn nhẫn, lại đi bán nội tạng của đồng bạn. Chắc sau này sẽ không để mắt tới tôi chứ hả? À, tôi đã không có nội tạng. Yohohoho ~ "
Sharkler sờ người mình, kim loại, không có nội tạng để bán, nhưng liệu có bị bán sắt vụn không nhỉ?
Ánh mắt Artoria và Thụy Manh Manh nhìn về phía Diệp Ngôn cũng trở nên khác thường. Tuy đã biết Diệp Ngôn không có liêm sỉ, lại không ngờ cậu ta có thể làm ra chuyện như vậy.
Diệp Ngôn cuống cuồng giải thích: "Này này này, tên kia là Ma vương, bứt quả thận ra vài giây là mọc lại như cũ rồi, không thì tôi cũng chẳng gài người mình thế đâu! Với cả cậu ta tự nguyện mà, còn tự mổ ra nữa!"
Tom run lẩy bẩy, chủ nhân nói mèo có thân bất tử, nội tạng của mèo có thể mọc lại ra không?
Tưởng tượng đến cảnh Diệp Ngôn nở nụ cười phản diện mổ bụng mình, Tim Tom nhảy vọt lên tới cổ họng, lại sợ trái tim bị người ta mơ ước nên hoảng hốt nuốt ngược trở lại.
"Đừng có tưởng tượng hình ảnh máu tanh như thế chứ!" Diệp Ngôn vung tay xua tan ảo tưởng trên đỉnh đầu Tom. Giải thích kỹ càng rằng mình có thể chắc chắn Xa Vĩnh Thái không sao, lúc ấy cũng chưa tính là chung trận doanh, thậm chí hai người còn có thù riêng nên mới làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận