One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 67: Tom run bần bật (2)

Chương 67: Tom run bần bật (2)
Trương Đạt Dã nâng tay trái nhìn trận đồ ma pháp: "Nguyên nhân là nó à?"
Artoria gật đầu: "Có thể lắm. Cậu từng nói từ khi đến thế giới này thì cậu mới có năng lực hồi phục khác thường như vậy. Tôi cho rằng sau khi triệu hoán Tom mới có."
"Mà cơ thể của tôi có thể sinh ra ma lực là sau khi cô đến." Trương Đạt Dã nói tiếp theo lời của cô, giọng nói dần trở nên kích động: "Ý cô là tôi có thể đạt được năng lực của mọi người à?"
"Có lẽ là năng lực, cũng có thể là thể chất, còn phải quan sát một thời gian ngắn mới biết được. Hoặc đợi đến khi đồng đội của thế giới tiếp theo hưởng ứng triệu hoán của cậu mới có thể khẳng định."
"Vậy thì tuyệt quá! Thật ra chỉ cần có thể chất của Tom là tốt rồi, đánh thế nào cũng không chết." Trương Đạt Dã nảy ra một ý tưởng thử nghiệm, cứ để Artoria chém cậu thành hai nửa xem có thể hợp lại hay không là được...
Nhưng vấn đề là cậu không dám, đoán sai thì chết người rồi còn gì. Chỉ tính năng lực hồi phục thì hiện tại cậu vẫn kém Tom xa lắm. Nghĩa là khả năng cao rằng chỉ chiếm được một phần thể chất hoặc năng lực.
Dù vậy cũng rất đỉnh rồi, có một phần thể chất của bọn họ nghĩa là cậu có khả năng vượt qua người thường. Chỉ cần nỗ lực là có thể trở nên mạnh mẽ là chuyện rất hạnh phúc!
Artoria cũng nghĩ đến khả năng này: "Còn một khả năng nữa là cho cậu một phần thế chất của bọn tôi. Ít nhất thì trước mắt sẽ không bỗng dưng mà mạnh lên."
"Ừ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng rèn luyện."
Artoria gật đầu. Cô tin Trương Đạt Dã, bởi vì cô nhìn thấy cậu nỗ lực mỗi ngày… Ờ thì… vừa uống trà vừa nhìn.
Trương Đạt Dã dần ổn định cơn kích động, cậu vuốt lông Tom, nhớ lại chiêu vừa rồi: "À Artoria này, sao tôi cảm thấy ma lực không thực dụng như trong tưởng tượng nhỉ? Một kích toàn lực cũng chỉ đánh nát kiếm trúc, sau đó thì mất sạch sức lực. Hình như còn chẳng bằng dùng sức mình đâu?"
"Đấy là vì cậu phóng thích ma lực ra ngoài lỗ mãng quá. Vẫn là cấp bậc tương đương, nếu là tôi dùng thì đủ để đánh gãy một thân cây."
"..." Ý là cậu “gà” quá ấy gì…
…………………….
“Lên trên một tí, đúng rồi, hơi dịch sang trái đi, chính xác, mạnh hơn tí nữa... Haaa...”
Trong phòng tắm, Trương Đạt Dã ngồi trên ghế đẩu nhỏ, Tom cầm một cái khăn mặt bằng hai cái vuốt be bé, ra sức kỳ lưng giúp cậu.
Hôm nay Trương Đạt Dã mệt quá, cố tình nhờ Tom phục vụ combo tắm gội và massage, tay nghề của sư phụ Tom thì ai thể nghiệm người ấy biết.
Sau khi hưởng thụ, Trương Đạt Dã cũng khôi phục vài phần sức lực, tặng ngược lại cho Tom gói dịch vụ chăm sóc lông.
“Tom này, mày cởi bộ lông trên người ra để mang đi giặt như quần áo được không?”
Tom quay đầu qua, lộ ra vẻ mặt ngài đang đùa chắc, làm gì có con mèo nào cởi lông ra được? Chẳng phải lột da là ngỏm luôn à?
Trương Đạt Dã không tin, bế Tom lên lục lọi từ trên xuống dưới, nhưng tìm thế nào cũng không thấy khóa kéo: “Không phải chứ? Rõ ràng mình xem tình tiết như thế rồi cơ mà.”
Tom ghét bỏ dùng móng vuốt đẩy mặt cậu ra, tự mình cọ rửa một lát rồi cầm khăn tắm lau khô nước trên người.
“Một con mèo mà không biết rũ nước à?” Trương Đạt Dã cầm máy sấy lên, cẩn thận sấy khô lông cho Tom.
Lông Tom vừa được sấy khô lập tức nổ bung ra như quả bóng mèo, sau đó lập tức xẹp lại.
Về tới phòng ngủ, Trương Đạt Dã ngáp dài một cái, phất tay với Tom rồi tắt đèn đi ngủ.
Cậu ngủ trên giường lớn, Tom ngủ trong ổ nhỏ của nó.
Qua chốc lát, Trương Đạt Dã nghe thấy tiếng răng lạch cạch, sau đó cảm thấy chăn của mình bị ai giật nhẹ.
“Sao đấy?”
Trương Đạt Dã bật đèn đầu giường lên thì thấy Tom ôm chăn nhỏ của nó đứng cạnh giường nhìn quanh quất, răng va lập cập.
“Sao sợ đến mức này? Gặp ác mộng à?”
Tom lắc đầu, chắp tay làm động tác cầu xin, hết chỉ mình lại chỉ vào giường Trương Đạt Dã.
“Muốn ngủ chung với tao à?”
Tom gật đầu.
“À... Không phải bị chuyện ma tao kể dọa sợ đấy chứ?” Trương Đạt Dã dở khóc dở cười, dịch chỗ ra cho Tom, tự mình tạo nghiệt mà.
Tom nằm xuống cạnh gối của Trương Đạt Dã thì yên tâm hẳn, chỉ lát sau đã bắt đầu khò khè.
“Mình mang lại cảm giác an toàn cho Tom cơ đấy? Đúng là...” Trương Đạt Dã đắp chăn cho Tom, chính mình cũng tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau.
Trương Đạt Dã mở mắt ra, giờ cậu đã không còn thói quen sáng ra tỉnh lại đã mò điện thoại, đổi thành nghiêng đầu qua nhìn ổ mèo của Tom.
Mèo đâu? À đúng rồi, tối qua nó ngủ trên giường mình mà, nhưng bên cạnh cũng không thấy.
Trương Đạt Dã nhìn thời gian, chưa tới sáu giờ, lẽ ra Tom chưa rời giường mới phải chứ?
Lúc này, một chiếc vuốt mèo ngoi ra từ dưới lưng Trương Đạt Dã, chọc chọc eo cậu.
Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua, sau đó cuống cuồng lật người xuống giường, bấy giờ mới thấy một chiếc Tom phiên bản 3D bị mình ép thành tờ giấy phẳng 2D.
Bạn cần đăng nhập để bình luận