One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 57: Mày biết tụi tao là ai không hả?

Chương 57: Mày biết tụi tao là ai không hả?
“Cô ấy là bảo vệ của quán rượu. Đừng thấy cô ấy nhỏ con như vậy mà lầm, cô ấy đánh mười người như cháu cũng không thành vấn đề.” Trương Đạt Dã nói thế đã là tự cất nhắc bản thân rồi, quan trọng là nói nhiều hơn nữa sợ người ta không tin. Artoria đánh ngã mười mấy cậu còn chẳng toát mồ hôi ấy chứ.
Sau khi kiểm rượu, Trương Đạt Dã dẫn Gragas vào quán rượu lấy tiền. Toàn bộ thu nhập mấy hôm nay thoáng chốc vơi đi gần một nửa.
Gragas nhìn giá bán của rượu trên kệ: “Cậu em vẫn đang bán rượu bằng giá lão Bob lúc trước à? Như thế kiếm được ít lắm. Chỗ này là quán rượu chứ có phải tiệm tạp hóa đâu.”
“Thế ạ? Cháu còn tưởng bán một chai gấp đôi đã đắt lắm rồi.” Thất sách, trước khi khai trương không đi những tiệm khác điều tra một phen.
Gragas nói: “Thế mới nói. Cái giá này của cậu cùng lắm thì tính là giá mua ở tiệm tap hóa hoặc cửa hàng bán rượu thôi. Giá quán rượu thì phải gấp đôi, gấp ba lên. Tính thêm việc chỗ cậu còn có mèo chơi piano thì nâng giá rượu lên gấp bốn cũng không quá mức đâu.”
Trương Đạt Dã rất động lòng: “Vậy sao ông chú Bob lại...”
Gragas suy đoán: “Chắc tên kia thèm về hưu nên lười điều chỉnh giá, cũng có thể là lâu lắm rồi không đi tìm hiểu giá thị trường.”
“… Cháu sẽ dành thời gian đi tìm hiểu thử xem. Cảm ơn chú nhắc nhở.”
“Không cần khách sáo. Khi nào cần rượu cứ liên hệ tôi. Chào nhé.”
“Chú không ngồi lại uống một ly à?”
“Ha ha, hôm khác nhé. Tôi còn phải đưa rượu cho vài quán nữa.” Gragas dẫn người của mình rời đi.
...
Thịt Hải Vương rim tiêu.
Thịt Hải Vương sốt vang.
Thịt Hải Vương giòn bì.
Mì thịt Hải Vương xào tỏi.
Thịt thăn Hải Vương ướp vang đỏ nướng.
Đó là toàn bộ món chính trong bữa tối hôm nay của quán rượu, cộng thêm vài món ăn chay và một bát canh do đầu bếp Tom chế biến tỉ mỉ.
Tuy đồ ăn trên bàn không phát sáng, nhưng hai mắt của Trương Đạt Dã và Artoria đã sắp sáng như đèn pha rồi.
Ba người đồng thời xoa tay, cầm muỗng đũa rồi đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu ăn.
“Oa...”
“Oa...”
“Oa...”
“Ăn ngon quá đi!” *2
Không biết là tay nghề của Tom tiến bộ hay là chất thịt của Hải Vương quá tốt, vừa nếm thử một miếng là không phanh nổi nữa, ba người quét sạch thức ăn trước mặt như gió cuốn mây tan.
Cũng chỉ có Artoria và Trương Đạt Dã hơi rụt rè nên mới không liếm sạch sẽ cả nước sốt trong đĩa như Tom.
Hôm nay, hiếm thấy Tom lại ăn no đến mức bụng căng thành hình quả bóng. Artoria trông vẫn còn thòm thèm, Trương Đạt Dã đành phải đi rửa bát đĩa trước.
“Sao cảm giác hôm nay ăn no thế nhỉ? Tom nấu nhiều đồ ăn quá à?”
Tom lắc đầu, ra hiệu rằng không xê xích gì nhiều.
Artoria nhấp một ngụm trà: “Sợ là do thịt đấy. Có thể cảm nhận được tác dụng cường hóa cơ thể. Tuy không hiểu lắm nhưng rõ ràng hơn thức ăn bình thường rất nhiều. Nếu mỗi ngày ăn thật nhiều thịt Hải Vương thì sẽ rất có lợi với cậu ở thời điểm này.”
“Nói cách khác… Tốt nhất là mua thường xuyên đúng không?” Trương Đạt Dã nghe xong thì rục rịch, có thể tăng tốc độ trở nên mạnh mẽ thì đương nhiên là được.
“Đúng vậy.” Artoria gật đầu nghiêm trang.
Trương Đạt Dã cảm thấy có gì đó là lạ, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô: “Nói thật, không phải tại thịt ngon quá nên cô mới khuyên tôi mua thường xuyên đấy chứ?”
Lọn tóc ngố trên đầu Artoria cuộn lại, né tránh ánh mắt của Trương Đạt Dã, một mực phủ nhận: “Chắc chắn là không phải.”
Này này, bà chị đang chột dạ đấy!
Trương Đạt Dã tin chắc cô nàng này lại muốn ăn thêm thịt Hải Vương, nhưng việc tăng nhanh tốc độ mạnh mẽ cũng không phải nói dối. Cậu rất đau lòng, chủ yếu là đau ví. Thứ này đắt hơn thịt bình thường nhiều, rất nhiều luôn…
Tăng giá! Chắc chắn phải tăng giá rượu trong quán!
Nếu không cái quán rượu vốn chẳng giàu có này sẽ càng họa vô đơn chí.
“Hay là chúng ta đóng cửa quán rồi đi đánh cá cho xong...”
Đương nhiên, lời này cũng chỉ là than thở. Trương Đạt Dã nghĩ quán rượu này còn có thể cứu vớt được. Khi nào không mở nổi quán nữa thì mặt dày nhờ Artoria đi bắt mấy tên tội phạm bị truy nã gì đó. Rõ ràng đã hứa bao người ta một ngày ba bữa, kết quả còn muốn nhờ người ta tự đi kiếm tiền cơm. Việc này thật sự khó mở miệng.
Tối nay tạm thời vẫn kinh doanh theo giá gốc, còn tưởng rằng sẽ bình yên như mọi khi, kết quả là gặp phải vài tên có mắt không tròng.
Ba gã nọ đeo kính phi công trên đỉnh đầu, dáng đi đứng phách lối hệt như Doflamingo. Bọn họ gọi ít rượu và thịt, ăn no uống say rồi đút hai tay vào túi quần, nghênh ngang ra khỏi cửa hàng.
“Này các anh, có phải quên tính tiền không ạ?” Trương Đạt Dã đặt chiếc khay xuống và đi qua.
“Cho nợ trước đi, mấy ngày nữa trả cho mày.” Một người người thuận miệng đáp.
“Làm ăn nhỏ, không thể cho nợ được.” Trương Đạt Dã vươn tay cản đường bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận