One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 163: Cảm ơn ngài 3 (1)

Chương 163: Cảm ơn ngài 3 (1)
Hôm nay cho các cô gái này chơi đã đời nào.
Ngoài ra, đáng nhắc tới chính là bọn họ đi năm mà chỉ cần mua bốn vé, bởi vì Tom tính là thú cưng, không cần vé, làm Tom hơi hậm hực.
Tuy ngày thường nó cảm thấy mình là mèo, nhưng lúc nào cần tiêu tiền đều cho rằng mình là người. Nhóc con phá của này nữa.
Không biết Chopper cùng Brook vào cửa thì tính vé kiểu gì, liệu bộ xương khô kia đi mua vé có dọa nhân viên làm việc chết khiếp không nhỉ.
Keimi hưng phấn nhìn Đông rồi nhìn Tây một lúc, sau đó tràn đầy mong đợi nói: "Anh Đạt Dã, chúng ta chơi từ chỗ nào bây giờ?"
"Đương nhiên là bắt đầu từ tàu lượn siêu tốc kích thích và hồi hộp nhất rồi. Lên đường!" Trương Đạt Dã vung tay, dẫn đầu xung phong.
"Đúng rồi Artoria, kỹ năng cưỡi của cô có thể áp dụng trên tàu lượn siêu tốc, để nó tăng tốc độ không?" Trương Đạt Dã có một ý tưởng to gan lớn mật.

Nghe được Trương Đạt Dã hỏi tới kỹ năng cưỡi, Artoria lộ ra vẻ mặt hưng phấn bừng bừng: "Muốn thử một lần à?"
Tom nhớ đến kỹ năng cưỡi là thứ gì, tính toán thử tốc độ xe vượt dốc, sau đó… cả người mèo bị dọa muốn bạc màu luôn.
Thụy Manh Manh chỉ từng thấy Artoria nắm bánh lái điều khiển thuyền, Keimi càng là không biết gì cả, tò mò hỏi đó là cái gì, rõ ràng không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trương Đạt Dã cuối cùng vẫn lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, những du khách khác vô tội."
Mấy người lên tàu lượn theo cách bình thường, kéo đai an toàn xuống, người quản lý tàu lượn cũng không tệ lắm, thấy Tom có vẻ thông minh thì lập tức cho nó một chỗ ngồi riêng.
Xe chầm chậm leo lên sườn dốc, Trương Đạt Dã thấy Keimi ngồi bên cạnh hít sâu một hơi thì tò mò hỏi: "Đang làm cái gì vậy?"
Keimi trả lời: "Đương nhiên là chuẩn bị tinh thần... Á á!"
"Trời!" Trương Đạt Dã cảm thấy như Bao Tô Bà thét ngay bên tai, tim suýt nữa đập chậm nửa nhịp, còn sợ hơn bản thân trò chơi tàu lượn này.
Sau đó tiếng thét chói tai của Keimi và Thụy Manh Manh thay nhau vang lên, ngay cả Artoria cũng gia nhập.
Hơn nửa là bị bầu không khí cảm nhiễm dẫn tới hưng phấn, chứ Artoria cưỡi xe còn nhanh hơn cái này nhiều ấy chứ.
Chờ xe dừng hẳn, Trương Đạt Dã ngoáy ngoáy lỗ tai, nghĩ xem rốt cuộc lần sau có nên ngồi cùng hàng với Tom không. Có mỗi Tom là giống cậu, cả hành trình bình tĩnh yên ổn, không hét lên tí nào.
"Đi thôi Tom, hạng mục kế tiếp - thuyền hải tặc." Trương Đạt Dã sờ đầu Tom.
Nhưng cậu còn chưa kịp giúp nó nâng chắn an toàn lên đâu, Tom đã mượt mà chảy dài xuống đất như tơ lụa rồi, còn nở nụ cười cứng đờ với Trương Đạt Dã nữa chứ.
Trương Đạt Dã dở khóc dở cười nhón Tom 2D lên lắc lắc: "Còn tưởng mày cũng bình tĩnh như tao chứ, hóa ra là miễn cưỡng chịu đựng à? Thế có chơi mấy trò tiếp theo không?"
Tom thành công khôi phục nguyên trạng, nhanh chóng gật đầu tỏ ý còn muốn chơi nữa.
Sau một loạt hạng mục kích thích, mỗi người một mèo bọn họ đều tay trái cầm một cây kẹo, tay phải cầm một chiếc kem, leo lên vòng quay mặt trời Keimi mong ngóng đã lâu.
Vòng quay mặt trời của Sabaody đương nhiên là dùng khoang bong bóng. Thú vị ở chỗ vòng quay mặt trời không có giá đỡ mà dùng hai sợi xích rất lớn đính vào cây đước Yarukiman.
Với kiến thức vật lý nông cạn của Trương Đạt Dã, cậu không thể hiểu nổi phương pháp thăng bằng và ổn định này.
"Oa ~ cao thật đấy!" Keimi hưng phấn nằm rạp trên vách khoang bong bóng đã được gia cố, không hề lo lắng bị ngã xuống.
Ngược lại là Trương Đạt Dã còn chưa thể thành lập đủ tin tưởng với văn hóa bong bóng, luôn cảm thấy cảm giác an toàn không chân thực cho lắm.
Thụy Manh Manh cũng nối tiếp Keimi nhìn ra bên ngoài, thưởng thức cảnh đẹp không phù hợp logic nhưng cực kỳ có khả năng thỏa mãn ảo tưởng này.
Tom và Artoria bề bộn nhiều việc, trước khi ăn xong đồ trên tay sẽ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Việc đáng chờ mong nhất khi ngồi vòng quay mặt trời chính là khi lên tới điểm cao nhất, rất nhiều người sẽ dùng di động chụp lại khoảnh khắc nháy mắt đó, cuối cùng không cẩn thận bỏ lỡ kích động và mừng rỡ nên có vào lúc đó, chỉ dư lại một tấm hình dùng để khoe mẽ.
Phương pháp giải quyết tốt nhất là... Ngồi nhiều vài lần?
Trương Đạt Dã bây giờ lại không có nỗi phiền não ấy. Điện thoại di động cũng bị mất rồi, nhưng đúng là cùng nhau ra ngoài chơi mà không có tấm hình lưu niệm thì hơi tiếc thật. Có lẽ khi nào đó nên tính đến việc đi mua một chiếc máy chụp hình.
"Anh Đạt Dã, chị Artoria, chị Manh Manh, cả Tom thân mến nữa. Cảm ơn vì đã dẫn em đến nơi này!" Keimi xoay người, nghiêm túc nói cảm ơn, sau đó quay đầu lại tham lam nhìn phong cảnh bên ngoài: "Không ngờ em thật sự có thể thực hiện giấc mộng này, cảm ơn anh chị!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận