One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 702: Lòng tin giữa người với người đâu (1)

Chương 702: Lòng tin giữa người với người đâu (1)
"Gặp một vở diễn hả, tôi am hiểu nhất đấy!" Diệp Ngôn nhô đầu ra, thay bộ hóa trang xương khô cậu ta van xin Tom làm cho lúc ở mỏm Sinh Đôi, còn đội mái tóc giả xù bông.
Đầu óc Thành Long nhất thời theo không kịp: "Sao tự nhiên lại thay bộ quần áo này?"
Diệp Ngôn bi thương: "Đây là vì tưởng niệm đồng bạn Brook của chúng ta đã đi mấy hôm trước."
"À..." Thành Long cuống quýt nói: "Xin lỗi, xin cậu bớt đau buồn."
Mọi người gào vào mặt Diệp Ngôn: "Brook chưa chết đâu đấy!"
Diệp Ngôn nhìn mọi người: "Không chết thật hả?"
Mọi người yên lặng một hồi: "Hình như... Nói là chết cũng không sai..."
"Hoan nghênh mọi người!"
"Hoan nghênh các vị đến thị trấn Chào Mừng, núi Whisky!"
"Hoan nghênh người dũng cảm vượt gió rẽ sóng!"
Vừa lộ mặt, đám Trương Đạt Dã đã nghe được tiếng hoan hô nhiệt liệt, bên bờ có người tấu vang âm nhạc, có người phất cờ, có người tung giấy màu, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt.
Đối mặt tình huống này, Tom vừa rồi còn đang nghiêm trang cầm kiếm tuần tra tới lui trên thuyền lập tức quăng béng phòng bị, vứt kiếm đi và quơ hai tay nhiệt tình đáp lại người trên bờ.
Diệp Ngôn mặc bộ đồ xương khô cũng lập tức tiến vào trạng thái, hào hứng vẫy tay và hôn gió, cứ như coi nơi này thành buổi fanmeeting không bằng.
"Tự nhiên vào, có thể lộ vẻ cảnh giác thích hợp rồi giả bộ bình tĩnh trở lại là được." Trương Đạt Dã thì thầm dặn dò những người khác, thuận tiện hướng dẫn bọn họ diễn xuất: "Manh Manh, mặt cô đơ quá, học Tom với Diệp Ngôn kia kìa. Artoria để ý ánh mắt, hãy nghĩ họ tới mời chúng ta ăn cơm, đúng đúng, ánh mắt này là chuẩn rồi..."
Thành Long dễ dàng bị Tom hấp dẫn sự chú ý, nhỏ giọng thở dài: "Tuy nói là diễn nhưng kỹ thuật diễn của Tom đỉnh thật đấy. Nó là con mèo giỏi nhất tôi từng gặp."
Carla đứng cạnh chân anh phỉ nhổ: "Cháu cảm thấy cậu ta tưởng thật đấy ạ. Wendy đừng học cậu ta."
Hả?" Wendy lúng túng thu lại vẻ vui mừng, cô bé cũng suýt tưởng là thật.
Hope chậm rãi đậu bên bờ, mọi người lần lượt cập bến, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da tới đón: "Hoan nghênh tới núi Whisky, nơi này là thị trấn nổi danh bởi rượu chưng cất và âm nhạc. Tôi là trấn trưởng Seven."
"Chào trấn trưởng Seven, chúng tôi là đoàn du lịch Hope." Trương Đạt Dã kìm nén ý muốn chê bai tên của trấn trưởng, lên tiếng hỏi: "Các vị đang làm gì vậy?"
Trấn trưởng Seven nói: "Như các vị thấy đấy, thị trấn này am hiểu nhất là khoản đãi người từ bên ngoài tới. Ở đây có rượu ngon mà chúng tôi cực tự hào. Có thể cho phép chúng tôi bày tiệc khoản đãi các vị không? Có thể dùng câu chuyện phiêu lưu của các vị để làm trao đổi."
Trương Đạt Dã dè đặt hỏi: "Thế có thỏa đáng không ạ?"
Trấn trưởng Seven đặt một tay lên ngực, tao nhã, lễ độ vô cùng: "Đây là vinh hạnh của chúng tôi!"
Trương Đạt Dã cảm thấy vạt áo mình bị giật giật, còn nhác thấy một chỏm tóc ngố qua khóe mắt nên vội vàng bỏ qua bước khách sáo: "Thế thì xin được làm phiền."
Trấn trưởng Seven vui sướng: "Được, vâng, tuyệt vời. Nữ tu sĩ, hãy dẫn các vị khách đến phòng tiệc chiêu đãi cẩn thận, tôi đi thúc giục nhà bếp, tôi sẽ tới sau."
"Vâng. Mời các vị khách đi cùng tôi." Một nữ tu sĩ mặc áo choàng dài đen có mũ trùm đầu bước tới, đưa tay ý mời.
Nữ tu sĩ là dùng để chiêu đãi khách à? Trương Đạt Dã cảm thấy mấy người này chẳng chuyên nghiệp gì cả, nhưng vẫn đi theo đối phương rời bờ sông.
Chờ họ đi xa rồi, dân thị trấn vừa phụ trách tung hoa màu nói: "Mr.7, ngài suýt bị lộ rồi đấy! Chỉ nói mấy câu thôi mà sao chân ngài run thế?"
'Trấn trưởng Seven' lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Mày không đối diện trực tiếp với họ thì sao mà biết được. Cái đứa con gái tóc vàng kia nhìn tao như nhìn đồ ăn ấy, sợ phát khiếp, chẳng khác nào bị sư tử theo dõi."
"Nào có khoa trương thế, rõ ràng rất đẹp mà." Người nọ dừng một chút rồi nói tiếp: "Hai cô bé cũng rất đáng yêu. Họ thật sự lợi hại như lời đồn à? Sao nhìn thế nào cũng không giống gì cả."
Mr.7 chỉnh sửa quần áo: "Được rồi, mau đi chuẩn bị đi. Tiến hành theo kế hoạch."
Căn cứ kinh nghiệm bọn đặc công mày mò ra trong khoảng thời gian này, chiêu đãi người ta cũng rất có học vấn, phải nắm bắt được sở thích của đối phương rồi đánh sâu vào đó.
Vừa tới là trưng đồ ăn ngon, rượu ngon, gái xinh trai đẹp ra trước mặt họ, từ đó có thể nhanh chóng quan sát ra mỗi người thích những gì, sau đó chia ra đưa đồ mỗi người thích nhất để công phá từng phần là được.
Đầu tiên, dễ đối phó nhất là hai cô bé, chỉ cần vô số bánh ngọt vừa bày lên là ánh mắt hai cô nhóc đã không rời ra nổi. Perona và Wendy, thậm chí ngay cả Carla khá là chững chạc cũng như nhau, không có sức đề kháng với mấy món ngọt tinh xảo, nếm thử một miếng là không dừng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận