One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 107: Các anh muốn làm gì? Tôi sẽ kêu lên đó! (2)

Chương 107: Các anh muốn làm gì? Tôi sẽ kêu lên đó! (2)
Tom dụi lòng bàn tay Trương Đạt Dã, ngồi dưới đất dùng tiền mặt xây thành kim tự tháp chơi, đáng tiếc vẫn ít tiền quá, không đủ cho nó phát huy tài năng nghệ thuật.
Trương Đạt Dã kéo Artoria và Thụy Manh Manh bắt đầu biểu diễn chia tiền, bạn một xấp tôi một xấp, chia xong thì để lại cho Tom chơi xếp hình.
Xếp hình xong lại bị Trương Đạt Dã phá hỏng, cầm đi chia. Đây là trò chơi xa xỉ nhất mà cậu từng chơi trong đời.
Chờ một lúc, thuyền chậm rãi tới gần, bởi vì vấn đề nước sâu nên bọn họ neo thuyền ở chỗ hơi xa, khoảng ba mươi người hạ mấy con thuyền nhỏ xuống chèo vào bờ.
Thuyền trưởng Black định lên bờ xong lân la làm thân, nhờ Trương Đạt Dã giới thiệu tình huống và dẫn đường gì gì đó, lại bị một thuộc hạ kéo lại.
“Thuyền trưởng, ngài nhìn xem kia là cái gì!”
Black nhìn sang, ánh mắt tức khắc không dời đi nổi. Thật là nhiều tiền!
Một nam hai nữ một con mèo nhỏ ở chỗ này chia tiền à? Đây chẳng phải cơ hội phát tài đưa tận cửa hay sao?
Black vung tay lên: “Vây quanh bọn họ!”
Các thuộc hạ có ý nghĩ gần giống với hắn. Đây đúng là tiền từ trên trời rơi xuống rồi còn gì. Chúng xoa tay hằm hè đi tới.
Trương Đạt Dã “sợ sệt” nhìn đám người hung ác này: “Các anh muốn làm gì? Tôi kêu lên bây giờ!”
“Ở chỗ thế này, cưng có gào rách cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu!” Black rút ra khẩu súng giắt trên đai lưng ra: “Ông đây là đại hải tặc bị truy nã 7600 vạn đấy, khôn hồn thì buông tiền ra tao còn có thể chừa cho tụi mày một con đường sống!”
“Những 7600 vạn tiền thưởng cơ đấy!” Trương Đạt Dã cảm thấy mình không tài nào diễn tiếp nổi nữa, nguyên nhân là cậu sắp không nhịn được mà ngoác miệng đến tận mang tai…
“Thế thì tốt quá đi chứ!”
Đối mặt chừng ba mươi tên hải tặc cầm vũ khí, nhóm hai nữ một nam một con mèo có vẻ đơn độc lẻ loi dễ sợ.
Mà với tư cách là bên bị bao vây, Trương Đạt Dã đang… giúp Tom chỉnh lại quần áo.
Tom thay bộ đồ cao bồi, Trương Đạt Dã giúp nó chỉnh ngay ngắn cái mũ, sau đó Tom rút ra súng lục ổ quay xoay súng một vòng, rất chi là đẹp trai.
Thụy Manh Manh nhận lấy kiếm kỵ sĩ Trương Đạt Dã đưa cho cô, nắm bằng cả hai tay, ít nhiều vẫn hơi bất an.
Artoria tay nắm kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng vô hình, không hề định sử dụng áo giáp ma lực… Cô cảm thấy tên hải tặc 7600 vạn này cũng chẳng mạnh lắm.
Black cảm thấy mình bị coi rẻ, ba mươi hai người bọn tao bao vây bọn mày, bọn mày đang làm cái của khỉ gì thế?
Cái đứa cầm vũ khí kia đều viết ba chữ “Dễ bắt nạt” lên trên mặt rồi, có thể có bao nhiêu sức chiến đấu chứ.
Thằng con trai thì đang nựng mèo đấy à? Lại còn có cả băng ghế gấp nữa. Vừa nãy không để ý lắm, ghế dùng để ngồi câu cá à?
Cô gái nhỏ tóc vàng kia lại càng buồn cười, lọn tóc ngố trên đỉnh đầu bị gió thổi bay loang loáng, thế mà mặt mũi còn vô cùng nghiêm túc, làm như có thể rút cọng tóc kia ra đâm chết bọn ta không bằng?
Black bắn chỉ thiên một phát: “Tụi bây đâu, mang Belly về cho ông!”
“Ah!” Ba mươi mốt tên tiểu lâu la chen chúc nhau tiến lên.
“Oái! Đến rồi đến rồi đến rồi!” Thụy Manh Manh nhìn người xông về phía mình thì vung kiếm lên theo bản năng.
Leng keng, đao kiếm va chạm, tên hải tặc xui xẻo không ngờ rằng cô gái yếu ớt này lại có thể khỏe như vậy, thanh đao trong tay bị chặt bay ra ngoài, trên ngực có thêm một vết máu đỏ sẫm.
“Cái tên vô dụng!” Hải tặc bên cạnh lập tức lấp chỗ trống, mặt mày dữ tợn vung đao nhắm ngay đầu của Thụy Manh Manh chém xuống.
“Dữ quá đi! Thật là đáng sợ!” Thụy Manh Manh rưng rưng như muốn khóc đến nơi, cơ thể lại nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát một đao kia, sau đó trở tay đâm một kiếm vào sau lưng tên hải tặc.
Nhìn như thoát chết trong gang tấc, thật ra lại cực kỳ ổn định.
Artoria muốn Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh tăng thêm kinh nghiệm thực chiến nên quang minh chính đại làm có lệ. Cô qua loa chém từng kiếm một, đánh đám hải tặc chủ động công kích cô ngã xuống.
Trương Đạt Dã thuận tay rút một băng ghế gấp ra, trái một ghế phải một ghế đánh ngất xỉu hai tên hải tặc xông về phía cậu, bắt đầu luyện tập đánh nhau bằng đạo cụ. Với cậu mà nói, động tác tấn công của đám tiểu lâu la này thật không đáng bận tâm.
Tay trái cậu cầm băng ghế gấp đập vào mặt một tên hải tặc, tay phải cầm một cái chảo nện vào ót tên khác, tìm được cơ hội còn lôi quả bóng bowling ném ra ngoài.
Quả bowling này rất chi là quỷ dị, rõ ràng chẳng nặng nhưng vứt nhẹ một cái đã nện cho người ta lún sâu vào lòng đất. Trông dáng vẻ của tên xui xẻo kia thì có vẻ không trèo lên được ngay đâu.
[Bóng bowling của Tom: Tom từng dùng nó nện cho anh họ của Jerry lún vào dưới sàn nhà... Tuy sau đó nó cũng nhận được một chút chút trả thù.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận