One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 333: Sếp Diệp, gõ thêm một chùy đi (1)

Chương 333: Sếp Diệp, gõ thêm một chùy đi (1)
Lúc này, Lỗ Đại Sơn trong trạng thái sương mù bay tới trước mặt Diệp Ngôn, thấy khắp người cậu dính đầy bụi đất bèn hỏi: “Chủ nhân sao thế? Có phải mấy tên khốn kiếp kia lại đình công tiêu cực không?”
Diệp Ngôn đáp: “Tao không sao, sao mày lại tới đây, không phải tao bảo mày canh thuyền à?”
Lỗ Đại Sơn giải thích: “Bên kia không có chuyện gì, mọi người ở trên thuyền thấy động tĩnh bên này lớn quá nên không yên lòng. Tôi đến xem thử tình hình ra sao.”
“Vừa ra tới nơi đã nghe thấy Lỗ Đại Sơn nói xấu chúng ta rồi!” Tùy Phong Nhĩ đẩy khối đá đè trên đầu ra rồi chui ra từ không gian trống còn sót lại bên dưới cột buồm chính. Một tay nó cầm thanh hắc kiếm Shusui, tay kia thì lôi Hogback.
“Tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tìm người do chủ nhân đề ra nhé, mặc dù lúc tìm được người thì cô nhóc đã ngất mất rồi.” Kim Nhị Bằng theo sát phía sau Tùy Phong Nhĩ, trên vai khiêng một cô bé tóc hồng.
Bốn con Cờ yêu khác, mỗi con ôm một rương kho báu: “Chủ nhân, chúng tôi chúc mừng cậu phát tài nhé.”
Hóa ra sau khi các Cờ yêu và Diệp Ngôn tách ra, Tùy Phong Nhĩ lấy được thanh kiếm Shusui rồi quay trở lại phòng giải phẫu của Hogback. Dựa trên kinh nghiệm làm tình báo nhiều năm của nó, trong phòng giải phẫu của một nhân vật quan trọng như vậy nói không chừng sẽ có cửa bí mật hay thứ gì đó tương tự, kết quả nó còn chưa tìm được cửa bí mật thì lâu đài đã sụp đổ rồi.
Kim Nhị Bằng thì hết sức thuận lợi tìm được phòng ngủ của Perona. Với thị lực xuất sắc của mình, nó nhận ra có một mặt tường khác thường, sau khi mở ra, bên trong đúng là phòng bí mật Perona đang trốn. Nhưng Kim Nhị Bằng còn chưa kịp vui mừng thì lâu đài đổ xuống, nó vội nhấc Perona lên rồi chạy một mạch xuống tầng dưới lâu đài.
Về phần bốn Cờ yêu còn lại, chẳng biết làm thế nào mà chúng lại mò tới được nơi cất giữ kho báu của Moria, chờ đến khi chấn động trên thuyền ngừng lại, chúng mới ôm rương kho báu chạy ra.
Cả đám tranh công, thi nhau mở rương ra, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu và cả tiền mặt.
“Làm tốt lắm.” Hai mắt Diệp Ngôn sáng rực lên. Cậu nghèo rớt mồng tơi, tuy phải chia số kho báu đầy ắp này với mọi người nhưng chỉ cần cầm về một chút vàng thôi là cậu có thể trả nợ viện phí, tiền thuê nhà và tiền ăn cũng không thành vấn đề nữa, còn giải quyết được cả chi phí để theo đuổi hành vi nghệ thuật, đúng là quá tuyệt vời.
“Thế phải làm gì với cô gái nhỏ này bây giờ?” Nếu đây là người trưởng thành, Kim Nhị Bằng có thể xử cái rắc bằng cách đối phó kẻ địch rồi. Nhưng cô bé này mới khoảng mười tuổi. Căn cứ vào hiểu biết về xã hội loài người của nó, phạm tội ở cái tuổi này thì hơn nửa là trách nhiệm thuộc về sự dạy dỗ của người giám hộ.
Tuy nhiên, xét tình huống hiện tại thì hình như người giám hộ của cô bé đã chết rồi…
Diệp Ngôn cũng không biết phải làm sao: “À, sếp Dã ơi, thế giới này có trung tâm quản giáo trẻ vị thành niên không?”
“Làm gì có mấy cái đấy…” Trương Đạt Dã chưa từng nghe nói đến tổ chức như thế. Đây là thế giới mà muốn làm hải tặc cũng phải đợi đến mười bảy tuổi mới được ra khơi, nếu không thì cùng lắm chỉ được làm hải tặc tập sự thôi. Trường hợp đặc biệt duy nhất bị truy nã khi chưa tới mười tuổi chỉ có Robin.
Nếu trẻ nhỏ mắc lỗi thì đánh một trận đòn là xong, còn ngoan cố không biết điều thì lại bị đánh tiếp. Về phần sau khi bị đánh chúng có trở thành trung đoàn trưởng của đội hải tặc hay phó chỉ huy của quân cách mạng hoặc vua hải tặc gì đó thì mặc cho số phận.
Trung tâm quản giáo trẻ vị thành niên á? Không tồn tại.
Diệp Ngôn hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là không thể mặc kệ được rồi, chẳng lẽ lại tống con nhóc này tới ngục giam?”
“Không được đâu.” Trương Đạt Dã phủ định đề xuất này. Một đứa bé nhỏ tuổi như thế, lại còn là năng lực giả, đưa đi thì chắc vài năm nữa là tổ chức CP sẽ có thêm một đặc công cấp cao cũng nên.
“Con bé vẫn còn là trẻ con, cũng tại đi theo loại người như Moria nên mới làm chuyện xấu, nếu giáo dục tử tế chắc vẫn cứu vãn được.” Thái độ của Sharkler đối với trẻ em tương đối khoan dung, dù sao thì trước đây hắn cũng thường chơi với đám trẻ con.
“Vấn đề là ai dạy con bé bây giờ? Chúng ta ư?” Trương Đạt Dã không quá ác cảm với Perona, nhưng đưa cô nhóc theo cùng thì phiền phức lắm. Chưa kể nhóm của cậu vừa giết Moria, có lẽ đối phương cũng không đồng ý đi theo đâu.
Thật ra nếu nhất định phải tìm người nuôi dạy Perona thì tới chỗ trung tướng Hạc tương đối phù hợp. Đầu tiên là địa vị của bà đủ cao để bảo vệ cô nhóc, cách làm người cũng khá đáng tin. Trong phương diện giáo dục trẻ con thì đáng tin cậy hơn Garp nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận