One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 335: Sự thật (1)

Chương 335: Sự thật (1)
Có lẽ chính người thứ ba trong bộ ba quái nhân đã lợi dụng lúc hỗn loạn để cuỗm mất kho báu và hạ gục người chụp ảnh.
“Xin các vị hãy nghe tôi nói.” Spoil cao giọng hô lên, chờ đến khi âm thanh kích động của mọi người dừng lại, ông ta mới nói tiếp: “Chúng ta lập ra hiệp hội người bị hại nhằm mục đích giành lại cái bóng của mình. Cảm ơn mọi người nỗ lực phối hợp với nhau trong khoảng thời gian từ trước đến giờ. Hiện tại toàn bộ bóng đã quay về, tôi xin tuyên bố: giải tán hiệp hội người bị hại.”
“Hội trưởng!”
“Cảm ơn hội trưởng đã nỗ lực trong một thời gian dài.”
“Ông là hội trưởng tốt nhất của chúng tôi.”
Những con người giàu tình cảm này nói khóc là khóc liền. Có lẽ do làm bạn với nhau trong thời gian dài nên họ đã nảy sinh chút tình cảm, bây giờ tìm lại được cái bóng rồi, mỗi người sẽ đi một ngả, họ cảm thấy cực kỳ nuối tiếc.
“Cái đám khốn kiếp này, cất bớt tình cảm phong phú của mình đi. Đàn ông con trai sao lại khóc lóc lúc chia tay hả!” Spoil gào lên, chẳng qua chính ông ta cũng không kìm được nước mắt.
Trương Đạt Dã vẫn chưa nảy sinh tình cảm sâu sắc gì với đám người này. Sau khi xác định bọn họ gần như thống nhất ý kiến về nguyên nhân cái chết của Moria, cậu không tham gia vào tiệc chia tay của bọn họ nữa.
Lúc này cậu đang dẫn mọi người trong nhóm đi tìm kiếm kho thức ăn của Moria. Ra khơi đã mười ngày, họ cần bổ sung nguyên liệu nấu ăn trên thuyền, nếu cứ thế mà đi luôn thì tiếc lắm.
Bọn họ đều rất quan tâm đến việc sau này có thể ăn no bụng hay không, nhất là Tom và Artoria là hai thành phần tích cực hành động nhất.
Nhưng hai người có nghiêm túc không đấy? Ngay cả hòn đá to bằng nắm đấm cũng phải nhấc lên nhìn chăm chú là sao?
Tom nhấc một hòn đá nhỏ lên, nghiêng người nhìn bên dưới xem nó có giấu đồ vật gì không. Artoria thì ngồi xổm ở đối diện Tom, cũng nghiêng đầu xem xét cùng nó, lật xong một viên đá này thì lập tức đi tìm viên tiếp theo.
Trương Đạt Dã định chê bọn họ thật ngốc, nhưng không thể không thừa nhận trông cũng rất dễ thương.
Hai kẻ ham ăn này chẳng đáng tin chút nào, cuối cùng vẫn phải nhờ Sharkler nhấc một tảng đá to lên, để lộ ra cửa kho chứa đồ.
Thức ăn dự phòng trên thuyền của Moria đủ cho Oars ăn no, sau khi tiếp tế cho thuyền của bọn họ, số còn lại đủ để hiệp hội người bị hại tích trữ, thậm chí còn đủ cho họ mở tiệc ăn mừng ấy chứ.
Đám Trương Đạt Dã không tham gia vào bữa tiệc của họ mà tổ chức một bữa tiệc nhỏ trên thuyền của mình, chủ yếu là vì tiệc của đám người kia không thể tránh khỏi việc ca hát và nhảy múa, họ sẽ khiến Sharkler nổi khùng mất.
Đám Cờ yêu cảm động ghê gớm. Chúng vốn tưởng ông chủ nói mời các anh em ăn một bữa chỉ là bánh vẽ, nào ngờ lại được ăn thật.
Với cả, ai mà ngờ được những món ngon này lại được một con mèo làm ra chứ!
Bữa tiệc có mười mấy thành phần tham dự, hơn một trăm món ăn, tất cả đều do Tom nấu, Thụy Manh Manh và Trương Đạt Dã ở bên cạnh hỗ trợ. Những kỹ thuật nấu nướng khác bọn họ không rành chứ việc thái thịt thì chắc chắn đạt tiêu chuẩn, họ luyện kiếm thuật không uổng công mà.
Vì có hai người giúp đỡ nên Tom mới không mệt chết, nhưng cũng có thể bởi vì nó quá hào hứng nên không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Đám Cờ yêu không có tí liêm sỉ nào, vừa ăn uống vừa tâng bốc Trương Đạt Dã và Tom lên tận mây xanh, thậm chí còn khoa trương bóp vai đấm chân rồi đút cơm đưa nước cho Tom.
Đãi ngộ của Tom lập tức vượt qua cả vị chủ nhân của Cờ yêu là Diệp Ngôn. Nó híp mắt lại, tựa lưng vào ghế, duỗi chân một cái là có người xoa bóp, há miệng là có đồ ăn ngon đút vào, cực kỳ hưởng thụ.
“Yohohohoho, lâu lắm rồi tôi chưa được vui như hôm nay, hay là để tôi trình diễn một bài cho mọi người nhé!” Không biết Brook lôi cây violin của mình ở chỗ nào tới.
Sharkler cảnh giác, trình diễn á? Có chắc là chỉ trình diễn mà không hát không?
Bộ dáng Sharkler lúc này là minh chứng sinh động cho câu nhấp nhổm không yên, chỉ muốn đi trước.
Trong tiếng vỗ tay tán thưởng ồn ào của mọi người, tiếng violin du dương vang lên, giai điệu êm tai khiến Sharkler đang bất an hơi yên lòng một chút. Chắc là hắn vẫn có thể thưởng thức âm nhạc đơn thuần.
Khả năng chơi nhạc cụ của Brook có lẽ đứng đầu thế giới này. Trong suốt 40 năm trôi dạt trên biển, thứ duy nhất bầu bạn với hắn chính là những nhạc cụ trên thuyền.
Nhất là violin, kỹ thuật chơi đàn của Brook đã cao siêu tới mức có thể dùng kiếm làm cây vĩ.
Sau khi một bản nhạc vui vẻ kết thúc, Tom cũng nảy sinh hứng thú. Nó chọc chọc vào chân Brook, ra hiệu hắn cho mình mượn đàn violin.
Brook nửa tin nửa ngờ đưa đàn violin cho Tom, không chắc chắn lắm hỏi: “Ngài Tom cũng biết chơi violin hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận