One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 879: Đầu hạt dẻ (3)

Chương 879: Đầu hạt dẻ (3)
Cũng may câu trả lời của Trương Đạt Dã khiến các đầu bếp thở phào nhẹ nhõm: "Hôm qua đã rất áy náy, chúng tôi cũng nán lại hòn đảo này đủ lâu rồi, nên tiếp tục lên đường đi du lịch."
Vergo gật đầu: "Cũng tốt. Chúc các vị đi đường khoái trá."
Người tiễn bọn họ đến bờ biển là Hina, Trương Đạt Dã suy nghĩ kỹ càng, vẫn quyết định không nói gì nhiều. Với thực lực của Hina thì dù có nhắc nhở cô ấy đề phòng Vergo cũng vô dụng. Cô ấy và Smoker cộng lại với nhau còn chẳng đủ cho Vergo đánh, lại dễ dàng làm lộ tin tức. Nếu nhắc nhở thì thậm chí tăng nguy hiểm mà cô ấy phải đối mặt.
Tạm biệt Hina, đoàn du lịch Hope lại giương buồm ra khơi.
...
Ba ngày sau, một chiếc thuyền thám hiểm cập bờ đảo Jaya.
Lính tuần tra lập tức báo cáo chuyện này cho Vergo: "Báo cáo chuẩn tướng, là thuyền thám hiểm tới từ vương quốc Lvneel của biển Bắc. Thuyền trưởng tên là Montblanc Cricket!"
"Vương quốc Lvneel... Montblanc... Là đời sau của người kia à? Gia tộc kia vẫn truyền thừa xuống hử? Mệt hắn có thể được cho phép." Vergo vốn tới từ biển Bắc, nghe chuyện Vua Nói Dối đến thuộc lòng: "Xác nhận giấy tờ chưa?"
Lính tuần phòng nói: "Đã xác nhận, đúng là giấy chứng nhận của vương quốc Lvneel. Người tên Montblanc Cricket kia đỉnh đầu mọc ra hạt dẻ, rất dễ nhận biết!"
Vergo gật đầu: "Ừ, chỉ cần không quấy rầy cư dân thì cứ mặc bọn họ."
Lúc này, Cricket bước chân lên đảo Jaya mà lòng trăm mối ngổn ngang. Hắn là con cháu của 'Vua Nói Dối' Norland, bởi vì Norland báo tin đảo Vàng với quốc vương nhưng khi dẫn quốc vương đi tìm lại không thu hoạch được gì nên bị xử tử vì tội lừa dối nhà vua.
Tuy người nhà của Norland không bị xử tội chung, nhưng gia tộc Montblanc vì chuyện này mà đời này qua đời khá bị người cười nhạo, không ngóc đầu lên được.
Đến thế hệ của Cricket thì hắn không nhịn được nữa, quyết định rời khỏi quê hương.
Vốn Cricket rất chán ghét tổ tiên khiến hắn không đâu lưng đeo tiếng xấu này, quyết định làm hải tặc luôn cho rồi. Nhưng sau đó hắn nghe nói có một đoàn du lịch khá nổi danh thì mới chợt nhận ra một điều, hắn chỉ muốn rời khỏi quốc gia kia, không phải muốn trở thành hải tặc. Hải tặc có thể tốt hơn ‘kẻ nói dối’ bao nhiêu chứ?
Thế là Cricket trăm phương ngàn kế lấy được giấy cho phép thành lập đội thám hiểm, tuy trong quá trình gặp chút khó khăn và cười nhạo nhưng cuối cùng hắn cũng đã lên đường.
"Đảo Jaya à... Sao cứ phải là hòn đảo này?" Cricket vô thức bước tới nửa ngôi nhà chỗ bờ Đông.
'Thành phố Vàng tồn tại! Chỉ là không biết tại sao chìm xuống đáy biển mà thôi!' Cricket nhớ lại lời trăn trối trước khi tổ tiên Norland bị hành hình.
"Tôi phải ở lại đây." Cricket nói với thủy thủ đoàn của mình.
...
Lúc này đoàn du lịch Hope đã tới tòa đảo nhỏ tiếp theo.
Trương Đạt Dã thấy bên bờ có một con thuyền buồm loại nhỏ rất quen thuộc, thân thuyền hình quan tài gỗ màu đen, cột buồm hình giá chữ thập, hai bên thuyền còn thắp nến.
Một người đàn ông có ánh mắt sắc bén đang đứng bên bờ.
"Mắt Diều Hâu?" Trương Đạt Dã kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"
"Rảnh quá." Câu trả lời của Mắt Diều Hâu rất đơn giản.
Từ ngày hắn ở Alabasta chém một tên người toàn kiếm rồi trở lại địa bàn của mình… đảo Kuraigana. Ngày ngày hắn cũng chỉ đọc báo, làm ruộng, đánh khỉ đầu chó, thỉnh thoảng xử lý mấy người và hải tặc nhỏ không biết trời cao đất rộng chạy tới khiêu chiến.
Tuy hắn sống trong lâu đài to lớn, uống rượu đỏ cao cấp, mặc quần áo được may tay tinh xảo nhưng cuộc sống trôi qua rất khô khan, lúc nào cũng cần ra ngoài tìm chuyện gì đó để làm.
Sở thích của Mắt Diều Hâu không nhiều lắm, đơn giản là tìm vài kiếm sĩ nổi danh chém mấy cái hoặc chơi mèo vờn chuột, đuổi theo ít hải tặc thú vị để chém.
Ví dụ như lần này hắn gặp một nhóm hải tặc leo lên đảo Kuraigana, sau đó chẳng những đánh đám khỉ đầu chó gần nhà Mắt Diều Hâu mà còn dẫm vườn rau của hắn.
Thế là Mắt Diều Hâu đuổi theo băng hải tặc hơn 1000 người, chém từ đảo Kuraigana chém tới tận Long Ring Long Land, cuối cùng mới đánh chìm thuyền của chúng.
Mắt Diều Hâu có biết đường biển chỗ Long Ring Long Land, tính toán một chút, cảm thấy với tốc độ của đoàn du lịch Hope thì chắc sắp tới đây rồi, thế là dứt khoát nán lại đợi mấy ngày.
Chẳng qua Mắt Diều Hâu không muốn nói chuyện ấy với Trương Đạt Dã, sự chú ý của hắn đều đổ dồn lên người của Artoria... và Tom.
Artoria đáp lại: "Lâu rồi không gặp, Mihawk."
Tom nghiêng đầu: Cha nào đây?
Trương Đạt Dã cúi người đến bên tai Tom 'thì thầm': "Chính là cái người đến quán mình uống rượu chưa trả tiền, cuối cùng tặng mày cái mũ để gán nợ ý."
Âm lượng được khống chế đến rất nhỏ, vừa vặn đủ cho toàn bộ mọi người nghe rõ.
Tom nghe thế thì gật đầu lia lịa, ý là nó nhớ ra rồi.
Mắt Diều Hâu mặt lạnh te. Lần trước uống rượu chưa trả tiền à? Không nhớ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận