One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 868: Katakuri (1)

Chương 868: Katakuri (1)
"Là ai? Dám động vào người của băng hải tặc Big Mom chúng ta à?" Tuy Dacquoise chẳng coi trọng gì Enameru nhưng tóm lại vẫn tính là người mình, không thể mặc cho người khác bắt nạt được. Dacquoise quyết định khiến kẻ không biết trời cao đất rộng kia một bài học.
Sau đó, khi Dacquoise nghiêm túc đọc kỹ mẩu tin thì lặng cả người. Hình như hắn không đủ quyền hạn quyết định việc có coi đối phương thành kẻ địch hay không rồi.
Trong lòng Dacquoise biết rõ, nếu hắn bị bắt thì có lẽ mẹ sẽ phái vài anh em trai hoặc chị em gái đi cứu và trút giận cho hắn. Còn Enameru chỉ là cấp dưới bình thường, chưa đủ tư cách để mọi người hưng sư động chúng. Chỉ là nếu hắn đi một mình thì hơn nửa là đi chịu chết.
"Hay đi hỏi các anh thử xem." Dacquoise cảm thấy chuyện này có phần ảnh hưởng tới thể diện của băng hải tặc Big Mom. Chỉ là xem tin tức thì có vẻ như Enameru không để lộ thân phận của mình, thế thì ảnh hưởng không lớn lắm, chắc chắn không đến mức cần mẹ tỏ thái độ. Cứ nghe xem các anh nói thế nào đã.
Perospero là con trai cả của gia tộc Charlotte, năng lực giả trái Pero Pero (Liếm Liếm), thực lực mạnh mẽ, cư xử chững chạc, chẳng những trông coi đảo Kẹo mà còn phụ trách xử lý phần lớn công việc của Totto Land, vô cùng đáng tin cậy.
Cho nên Dacquoise quyết định đi tìm Katakuri.
Không phải hắn không tin được Perospero, mà là bởi vì Katakuri mới là người đứng đầu bảng xếp hạng 'anh trai được hoan nghênh nhất'.
Dù Dacquoise không ồn ào gia nhập nhóm người hâm mộ anh trai Katakuri với các em trai, em gái nhỏ nhà mình nhưng cũng rất thích và tin tưởng anh Katakuri, không kém người khác chút nào.
Không đợi Dacquoise gõ cửa, Katakuri đã đi ra ngoài. Người này cao hơn 5 mét, mái tóc ngắn màu đỏ nhạt, quàng khăn quàng dày cộp che khuất miệng. Tuy trông hắn có vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng hết sức quan tâm em trai và em gái: "Dacquoise à? Có chuyện gì không?"
Dacquoise đã quen, hắn biết anh Katakuri rèn luyện Haki quan sát quá độ thành ra thường xuyên có thể nhìn thấy tương lai gần. Vừa rồi chắc anh ấy nhìn thấy mình muốn gõ cửa đây mà.
Thân cao chênh lệch khiến Dacquoise chỉ có thể ngửa đầu nhìn Katakuri, hắn giơ báo lên nói: "Anh Katakuri, chuyện là thế này..."
"Khoan đã." Katakuri cắt ngang lời hắn: "Chuyện này không thích hợp nói ở cửa, vào đây với anh."
"Dạ, vâng!" Dacquoise biết anh Katakuri đã biết hắn muốn nói gì, cảm giác mình cũng không cần vào tận nơi. Nhưng thôi kệ, được vào phòng của anh Katakuri cũng là chuyện rất đáng để vui mừng.
Sau khi đóng cửa, Katakuri không vội nói chuyện ngay mà là từ tốn ngồi xuống. Hắn nhìn thấy Dacquoise 'tương lai' sẽ đánh giá xung quanh phòng mình.
Nếu hắn vội nói chuyện luôn sẽ khiến Dacquoise thất vọng, nếu em trai hứng thú với phòng của hắn thì cứ để em ấy xem xét cho kỹ.
Một lúc sau, Dacquoise sực tỉnh: "Xin lỗi anh Katakuri, em thất thần ạ."
"Không sao đâu." Katakuri nói: "Enameru kia rất quan trọng với đảo Mứt Quả của em à?"
Dacquoise há hốc mồm.
Katakuri gật gù: "Ra là thế, nếu vậy thì đừng làm rùm beng. Dạo này Tóc Đỏ không an phận chút nào, thường xuyên xuất hiện gần địa bàn của ta. Những bạn cũ khác cũng rục rịch có hành động. Chúng ta không rảnh cố ý đi một chuyến đến tận Paradise chỉ vì chuyện này."
"Hơn nữa, tùy tiện khai chiến với đoàn du lịch Hope ở thời điểm thế này không phải hành vi sáng suốt, chờ bọn họ tới Tân Thế Giới đã. Vừa hay mẹ rất hứng thú với 2 con mèo của bọn họ, đến lúc đó chắc mẹ sẽ mời bọn họ tham gia tiệc trà."
Tứ Hoàng vừa thành lập, thời gian này Ochoku lại liên tiếp bại lui, chưa kể con lươn nhỏ đánh không chết bắt không được là băng hải tặc Tóc Đỏ đang quậy tung làm Tân Thế Giới trở nên hỗn loạn. Thành ra dạo này không ai yên ổn, chỉ có hải quân cười ha hả chờ xem náo nhiệt, Morgans thì mong ngóng, thèm thuồng tin tức lớn.
Nói chuyện với anh Katakuri thật nhẹ nhàng, không cần nói gì mà anh ấy cũng biết hết. Dacquoise sùng bái nhìn Katakuri.
Katakuri nhìn chằm chằm Dacquoise, đầu hơi nghiêng sang với biên độ gần như khó nhận ra, nghi hoặc hỏi: "Sao không nói gì, không đồng ý à?"
"Dạ?" Dacquoise cuống cà kê: "Không, không phải ạ, em tưởng..."
Katakuri đỡ trán, buồn bực nói: "Đứa nào đứa nấy đều giống nhau… Nghe kỹ đây, đúng là anh thấy một đoạn tương lai gần thật, nhưng không phải đọc được ý nghĩ của người ta. Nếu em cảm thấy anh biết em định nói gì nên không cần phải mở miệng nói chuyện thì tương lai anh nhìn thấy chỉ là em đang ngồi bần thần thôi."
"À, vâng!" Dacquoise muốn nói xin lỗi.
"Được rồi, không cần xin lỗi, là anh nên nói rõ với các em từ sớm mới phải."
"..." Dacquoise lại không biết nên nói gì bây giờ.
"Cũng không cần nói cho mẹ đâu, vừa tổ chức tiệc trà không lâu, mẹ đang vui vẻ. Đừng vì chút chuyện nhỏ này phá hỏng tâm trạng bà ấy."
Dacquoise gật đầu, tâm trạng mẹ không vui thì anh em trai và chị em gái nhà họ cũng sẽ khó chịu, thỉnh thoảng là khó chịu trong lòng, cũng có khi là khó chịu vật lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận