One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 297: Khu vực Tam giác Quỷ (1)

Chương 297: Khu vực Tam giác Quỷ (1)
Đám Cờ yêu cực kỳ hiểu chuyện, đều chui ra ngoài bưng trà rót nước rồi nắn vai xoa chân cho cậu ta. Nếu không vì những con Cờ yêu này đều là mấy tên đực rựa có hình dáng kỳ quái thô lỗ thì có lẽ Trương Đạt Dã sẽ cực kỳ hâm mộ cậu ta.
“Sếp ơi! Artoria câu được một con cá to, thầy Tom đang nấu nó, chúng ta cùng tới nếm thử đi?”
Đối với những người mới ra khơi chưa lâu mà nói, cuộc sống trên thuyền tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Trừ những hoạt động giải trí bình thường như câu cá, bơi lội, lướt sóng và các hoạt động rèn luyện thể lực kiêm bảo vệ thuyền, khí hậu ở Đại Hải Trình cũng thỉnh thoảng cho bọn họ một vài ‘niềm vui’ bất ngờ.
Xuân hạ thu đông ngẫu nhiên thay đổi không biết bao nhiêu lần, mưa tuyết gió sương cũng luân phiên nhau lên sân khấu, giống như thế giới Conan mãi mãi không biết ngày mai là ngày nào tháng mấy vậy. Ở Đại Hải Trình, mãi mãi cũng không biết được thời tiết ngày mai sẽ như thế nào.
Nghe nói người hoạt động trên biển thời gian dài sẽ cảm thấy trên biển nhàm chán, điểm này đám Trương Đạt Dã tạm thời chưa được trải nghiệm qua, bởi vì thời tiết cực đoan mấy ngày nay bọn họ ngẫu nhiên gặp phải luôn tràn ngập kích thích.
Nếu có thời gian rảnh rỗi, cả đám sẽ thay phiên nhau đi dạy thêm cho tên học sinh dở Diệp Ngôn để bù lại những kiến thức thường thức liên quan đến thế giới này. Không nhớ được thì bắt hắn chọn một người cùng rèn luyện kỹ xảo chiến đấu.
Không cho gọi Cờ yêu, không mang theo pháp khí, chỉ đơn giản so thể lực với nhau thì Diệp Ngôn thật sự không ổn. Theo Trương Đạt Dã đoán chừng, nếu để hắn đối chiến trực diện với cấp bậc như Don Krieg thì sẽ rất cố sức. Đương nhiên, đánh bằng đầu óc thì lại là chuyện khác.
Kẻ nhàn rỗi nhất trên thuyền phải kể tới Tom, những người khác có thời gian rảnh sẽ thường xuyên rèn luyện, còn Tom thì chọn trở mình ngủ tiếp.
Tom cực kỳ yêu thích cảm giác ăn no lại ngủ, tỉnh giấc thì chơi đùa một chút như bây giờ. Nếu muốn hỏi bây giờ có nguyện vọng gì, nó sẽ đáp ngay rằng không cần đi nấu cơm thì quá tốt rồi.
Ngày hôm nay, Trương Đạt Dã hiếm khi muốn trải nghiệm thử công việc làm hoa tiêu. Một mình cậu đứng trên đài quan sát, vừa nâng tạ tay vừa quan sát tình hình xung quanh.
Ban đầu cậu định kéo Tom đi cùng, lúc không có việc gì làm thì vuốt nó hai cái cho đỡ buồn. Nhưng hai ngày nay Tom vẫn luôn muốn câu cá kiếm thêm đồ ăn, rõ ràng bữa cơm nào nó cũng ăn đến mức cái bụng căng tròn, thế mà sau bữa ăn vẫn không nhịn được thèm thuồng.
“Hửm?” Trương Đạt Dã chú ý tới đằng trước có gì đó không thích hợp, cầm ống nhòm lên quan sát, sau đó nói vào loa phóng thanh: “Phía trước phát hiện khu vực có sương mù dày đặc, phía trước phát hiện khu vực có sương mù dày đặc.”
Đi thuyền trên biển mà gặp phải sương mù thì sẽ rất phiền phức, bởi vì không tài nào xác định được đằng trước có đá ngầm hay băng trôi hay không, nếu di chuyển quá gần các loại chướng ngại vật ấy, thuyền sẽ không kịp né tránh hoặc dừng được, bởi vì thuyền buồm có phanh đâu.
Người đầu tiên đáp lại chính là Sharkler, hắn ngửa đầu lên hô: “Phạm vi lớn bao nhiêu, có thể đi vòng qua không?”
Trương Đạt Dã ra khỏi đài quan sát, đứng trên chóp xà ngang của cánh buồm chính: “Khó nói lắm, nhìn không thấy biên giới. Cứ giảm tốc độ trước đã, sau đó quan sát thêm.”
Cậu cần xác định xem phạm vi của sương mù có lớn không, có thể tan đi được hay không. Nếu nó không tan đi thì chắc bọn họ đã đến địa bàn của Moria, cần phải chuẩn bị trước.
Sharkler và mọi người cùng điều chỉnh cánh buồm để giảm tốc độ của Hope. Con thuyền chậm rãi tới gần khu vực sương mù.
Cả đám tụ tập ở đầu thuyền, Artoria đặt hai tay trên bánh lái, chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với tình hình đột xuất bất cứ lúc nào: “Trên biển có sương mù là chuyện rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy sương mù dày như vậy.”
“Phái người đi điều tra thử xem.” Diệp Ngôn gọi tên Kim Nhị Bằng, con Cờ yêu này vừa biết bay vừa tinh mắt, thật sự giúp ích rất nhiều khi đi biển.
Kim Nhị Bằng tung cánh bay vút lên trời, sau đó tiến thẳng về phía sương mù dày đặc.
Nếu không xét đến dáng vẻ vô liêm sỉ thường ngày của Kim Nhị Bằng thì con hàng này trông cũng ngầu phết đấy.
Tom duỗi duỗi tay, thật ra vừa nãy nó muốn cưỡi lên Kim Nhị Bằng để hóng gió một chút, nhưng nó hơi có bóng ma tâm lý với mấy sinh vật như diều hâu, kền kền nên mới ngần ngừ không quyết.
Cuối cùng Tom quyết định nếu sau này thân quen với Kim Nhị Bằng hơn hẵng nói tiếp, không ai có thể từ chối một con mèo nhỏ đáng yêu cưỡi lên mình cả.
Nhân lúc chờ đợi Kim Nhị Bằng, Trương Đạt Dã nói ra băn khoăn của mình.
Sharkler hỏi lại: “Ý của sếp Đạt Dã là có khả năng chúng ta đã tới khu vực Tam giác Quỷ ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận