One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 274: Khoản tiền mua thuyền cuối cùng (2)

Chương 274: Khoản tiền mua thuyền cuối cùng (2)
Thụy Manh Manh hỏi: "Sếp ơi, thế lần này chúng ta chuẩn bị mua thuyền ra biển luôn à?"
"Ừ, đi tìm chú Goodman nói yêu cầu của chúng ta một chút, chờ bọn họ đóng thuyền thì có nhanh cũng phải nửa tháng đến một tháng." Trương Đạt Dã suy đoán, dù sao không phải thợ đóng tàu nào cũng có hiệu suất như Iceburg và Franky.
"Vừa lúc có thể tranh thủ thời gian này tiến hành chuẩn bị, ví dụ như mua kim nam châm tự ghi và la bàn vĩnh cửu, còn có các món nhu yếu phẩm cần thiết. Để đề phòng, tốt nhất là mỗi người làm một mảnh giấy sinh mệnh nữa? Lại nói, Sharkler có thể làm mảnh giấy sinh mệnh không nhỉ?"
Mảnh giấy sinh mệnh được chế tạo bằng cách dùng móng tay của mình đưa vào tài liệu đặc biệt, nhìn rất giống giấy bình thường nhưng không sợ nước lửa, chỉ khi mạng sống của chủ nhân mảnh giấy sinh mệnh phát sinh thay đổi thì mới to lên hoặc nhỏ đi.
Còn một chức năng quan trọng khác, đó là dù cách bao xa cũng có thể mượn mảnh giấy sinh mệnh để biết chủ nhân của mảnh giấy sinh mệnh đang ở đâu.
Vấn đề trước mắt là Sharkler có móng tay à?
Móng tay của đám người tới từ thế giới khác như bọn họ có chức năng này không?
"Trên lý thuyết chính là những yêu cầu này, còn ai muốn bổ sung gì không?"
Artoria lắc đầu, không có gì để bổ sung, phòng bếp và phòng trữ nguyên liệu nấu ăn lớn một chút đã đại diện cho yêu cầu của cô rồi.
Thụy Manh Manh cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, Sharkler nghe nói có phòng tập võ dùng để huấn luyện là thỏa mãn rồi.
Tom thậm chí còn chẳng muốn phòng riêng, chỉ cần cầm cái ổ nhỏ của nó theo là được. Nó thích ngủ chung với chủ nhân.
"Được, tôi nhớ cả rồi, ngày mai là có thể vẽ xong bản thiết kế." Goodman gấp tờ giấy trên bàn nhét vào trong ngực: "Nhưng đúng là không ngờ cô cậu có thể góp đủ tiền nhanh như vậy."
Trương Đạt Dã nói: "Vừa lúc gặp được hải tặc tiền thưởng cao, khá là may mắn. Khi nào cần trả tiền cọc ạ?"
"Gặp phải hải tặc có tiền thưởng cao là may mắn á? Chỉ có mấy đứa dám nói thế thôi..." Goodman bất đắc dĩ, hắn thậm chí chưa bao giờ khoác lác rằng hồi trẻ mình cũng có thể xử ba con thuyền hải tặc: "Tiền cọc thì không gấp, chờ tôi vẽ bản thiết kế xong sẽ tới xưởng đóng tàu định giá. Ước chừng dùng khoản giao dịch một lần tám thuyền hải tặc của mọi người là đủ cọc rồi."
Bởi vì ba con thuyền bị đánh nát bươm, lúc Trương Đạt Dã mời mấy người Goodman tới nhận hàng thì gọi đùa là một lần tám thuyền hải tặc.
Cũng không biết vì sao chọc trúng điểm buồn cười của chúng thợ đóng tàu, bị coi như tiểu phẩm truyền tới truyền lui, không giải thích được.
"Vậy thì giao cho chú đấy. Đúng rồi, chú có biết phải đi đâu để mua mảnh giấy sinh mệnh và kim nam châm tự ghi loại tốt không ạ?"
"Mấy thứ đấy hả? Ở GR30 có một cửa tiệm, các thương nhân thích đi nơi đó mua đồ như thế, chẳng qua nghe nói giá bán cắt cổ lắm."
Thứ gì ở thế giới này mắc mớ tới hàng hải thì hiếm có loại không đắt. Trương Đạt Dã không để ý cho lắm, chỉ cần chất lượng đáng tin là được, không đủ tiền thì Hiêu trương đả dã* này còn có thể đi đánh dã thêm vài trận chứ sao.
*Chú thích đầu truyện, thuật ngữ game, ý nói lối đánh hung hăng càn quấy
Vì vậy mọi người chào tạm biệt chú Goodman chạy tới GR30, nơi này thật ra là phố mua bán nổi tiếng toàn quần đảo Sabaody, đảo số 29 cạnh nó lại có rất nhiều chỗ thuộc về phạm vi vùng đất trái phép.
Nếu cứ phải nói lấy nơi nào làm ranh giới, thật ra thì cũng không nói chắc được. Bởi vì phải căn cứ phạm vi hoạt động của đám phần tử ngoài vòng pháp luật làm tiêu chuẩn.
Nếu đoạn thời gian nào đó bên kia ngông cuồng một tí, vài cửa tiệm bên rìa GR30 cũng sẽ bị lan tới. Nhưng nếu bị đám Trương Đạt Dã chèn ép thảm thiết như thời gian này thì cả GR29 cũng sẽ an phận rất lâu.
Trước đó Trương Đạt Dã cũng từng lo lắng bọn họ gây động tĩnh lớn như vậy liệu có khiến mấy ông trùm thế giới ngầm để mắt tới hay không. Sau đó ngẫm lại cũng không có gì phải sợ, thế lực lớn cũng chưa chắc sức chiến đấu đã mạnh. Những người đó đa phần là sức chiến đấu trung bình thấp, giống như đám binh lính Cloning (binh sĩ nhân bản) của Germa 66 vậy.
Quá lắm thì còn có thể chạy tới căn cứ hải quân mà, chỉ cần hải quân còn có chút thể diện là sẽ không mặc kệ bọn họ.
Phố mua sắm náo nhiệt như thường, có các chị em ra ngoài mua mua mua, có đôi người yêu hoặc vợ chồng nắm tay nhau dạo phố, cũng có trẻ con một tay nắm bóng bay, một tay kéo áo người lớn đòi mua kem.
Giống với Tom và Artoria đang kéo Trương Đạt Dã bây giờ đây này. Trương Đạt Dã quen quá rồi: "Mua!"
Từ GR59 chạy tới GR30 mất hơn một tiếng đồng hồ, chờ đến khi tìm được cửa tiệm Goodman nhắc tới ở GR30 lại tốn thêm nửa tiếng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận