One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 118: Rượu ngon của Bink (2)

Chương 118: Rượu ngon của Bink (2)
Thụy Manh Manh khá là kích động, đời này cô chưa từng thấy nhiều tiền đến thế bao giờ. Hai ngày nay cô đã hiểu được đôi chút về giá trị của Belly, cô biết số tiền này đã là rất nhiều đối với một người bình thường.
Tom còn làm lố hơn, nó lấy hai tay ôm tim mình, mắt bật ra khỏi hốc mắt biến thành hình Belly rồi lại rút về, sau đó lập tức nhào vào chồng tiền lăn qua lộn lại.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một thoáng rồi quyết định: “Đa số tiền ở đây là thu nhập từ việc xử lý băng hải tặc hôm nay. Hay là chúng ta chia đều nhé?”
Tom nghe cậu nói vậy thì rất hưng phấn, ôm một phần tư tiền thuộc về mình rồi chạy lên lầu nhanh như chớp.
Artoria lắc đầu: “Khỏi tính phần tôi, đằng nào ra ngoài mua đồ đều do Đạt Dã trả tiền mà.”
Thụy Manh Manh cũng nói: “Tôi... Tôi cũng vậy, bình thường tôi không có việc gì cần tiêu đến tiền, tiền lương của tôi đã rất nhiều rồi.”
“Nói thì nói thế... Thôi được rồi, coi như tôi giữ tạm nhé.” Trương Đạt Dã cầm hai xấp tiền giấy đưa cho Artoria và Thụy Manh Manh: “Vẫn nên mang theo ít tiền bên người thì hơn. Nhỡ có chuyện gấp cần dùng thì sao?”
Trương Đạt Dã cho phần còn lại vào nồi cơm điện rồi nhét vào cột vật phẩm.
Lại nói, cái nồi cơm điện này hơi nhỏ rồi, nhét toàn bộ tiền vào khá là phí sức, lần sau phải đổi vật chứa mới được.
Ừm, quyết định rồi, mua một tủ lạnh mới, sau đó dùng tủ lạnh lớn nhà Tom để cất tiền.
Tom từng có giấc mơ sẽ trở nên giàu có, nó muốn nằm ngủ trên đống tiền, có món ngon ăn hoài không hết và rượu đắt tiền uống mãi không xong. Còn muốn có mèo cái nhỏ xinh đẹp nắn vai đấm chân ở bên cạnh...
Nhưng giờ Tom có tiền rồi, lại không biết nên làm gì.
Mua đồ ăn à? Giờ trong nhà mỗi ngày muốn ăn cái gì mua cái đó, có bốn bản thực đơn cộng thêm bút ký mỹ thực của Artoria đang chờ nó chậm rãi thử nấu kia kìa.
Mua rượu uống? Nhà mình mở quán rượu đấy, lấy trình độ nuông chiều nó của chủ nhân, muốn uống rượu gì chắc chắn là đều có thể uống đủ.
Còn mèo cái nhỏ xinh đẹp á? Vẫn là thôi đi, nếu như Tom muốn các loại phục vụ xoa bóp, nó hoàn toàn có thể tìm đồ đệ nhỏ Thụy Manh Manh nhà mình. Hơn nữa, chỉ cần nó đưa ra yêu cầu, dù là Artoria cũng sẽ không từ chối vuốt lông cho nó.
Về phần bầu bạn ấy hả, Tom trải qua nhiều lần đả kích trên phương diện tình cảm đã hết muốn trêu chọc thêm mấy con mèo nhỏ dung tục kia rồi. Nó tin tưởng một ngày nào đó nó sẽ gặp được một nửa khác dịu dàng đáng yêu, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nó.
Thế nên đến cuối cùng, Tom trải toàn bộ hơn một ngàn tờ tiền mặt trong ổ nhỏ của mình, thể nghiệm một chút cảm giác nằm ngủ trên đống tiền.
Chờ đến buổi tối, Trương Đạt Dã thấy Tom chôn trong đống tiền thì không khỏi bật cười: “Một đống giấy thì giữ ấm kiểu gì được?”
Trương Đạt Dã cầm một chiếc chăn nhỏ đặt ở bên cạnh ổ mèo, nếu đắp thẳng lên thì sợ cách một đống tiền mặt sẽ khiến Tom cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ cần buổi tối Tom lạnh, khẽ vươn tay ra là có thể mò lấy chăn được rồi.
Hôm sau, Trương Đạt Dã vừa mở mắt đã thấy hơn mười xếp tiền mặt chỉnh tề trên đầu giường của mình, còn Tom thì quấn chăn nhỏ ngủ say sưa trong ổ của nó.
Trên xấp tiền mặt còn có một tờ giấy, là Tom viết câu mà Trương Đạt Dã đã từng nói: “Tôi không có hứng thú với tiền.”
Trương Đạt Dã lắc đầu bật cười, cất kỹ tiền. Tom thân, để chủ nhân bảo quản tạm cho mày, chờ mày lớn rồi trả lại cho mày để cưới vợ.
Thật ra thì Tom ngủ đến nửa đêm đã tỉnh, cảm giác nằm ngủ trong đống tiền mặt chẳng tốt đẹp gì, góc tiền cứ đâm vào người làm nó khó chịu, không ấm thì chớ, lại còn có mùi khó ngửi.
Nó không thể làm gì khác hơn là sắp gọn lại đống tiền giấy tán loạn rồi về ổ nhỏ ngủ bù.
Vẫn là chăn tốt nhất, có mùi nắng, còn vương mùi của chủ nhân nữa. Tom thoải mái cuộn tròn trong ổ nhỏ, quyết định hôm nay sẽ ngủ nướng.
Trương Đạt Dã im lặng rời giường, tắt đồng hồ báo thức trước thời hạn. Cậu không kéo mành cửa sổ lên, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
“Chào sếp.” Thụy Manh Manh đi từ phòng vệ sinh ra ngoài, cô vừa rửa mặt xong.
“Chào buổi sáng.” Trương Đạt Dã ngáp một cái: “Chúng ta tự làm bữa sáng hôm nay đi, để Tom ngủ thêm một lát nữa.”
“Vâng, sếp muốn ăn cái gì?”
“Tôi muốn ăn bánh quẩy và tào phớ, tiếc là hoàn toàn không biết làm thế nào.” Trương Đạt Dã thở dài, bánh quẩy còn xem như dễ xử lý, tào phớ thì đúng là không biết làm bằng cách nào, muốn Tom giúp phỏng theo cũng không biết xuống tay từ đâu.
Thụy Manh Manh nói: “Tôi biết rán bánh quẩy, nhưng không biết làm tào phớ... Hay chúng ta uống sữa đậu nành nhé?”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Cũng được, cô đi ngâm đậu nành trước đi, tôi rửa mặt xong rồi đến phụ một tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận