One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 416: Tôi chỉ định ra ngoài du lịch thật mà (1)

Chương 416: Tôi chỉ định ra ngoài du lịch thật mà (1)
Sư Tử Vàng giấu giếm hành tung gần mười năm, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ không tùy tiện thả bọn họ rời đi.
"Cũng đúng." Trương Đạt Dã nói với sư tử kỳ lân: "Bảo các động vật bằng lòng chờ hải quân cứu viện tìm một chỗ trốn thật kỹ, không tin tưởng thì tranh thủ nghĩ cách rời đi nhé?"
Sư tử kỳ lân bất đắc dĩ gật đầu, phát ra một tiếng gầm nhẹ, đám động vật nhìn nhau một hồi, sau đó tứ tán rời đi, giống như trăm thú di cư vậy, chẳng qua tình huống lúc này khá là bi thương.
"Sharkler, Manh Manh và Brook đi trước một bước, giấu thuyền của chúng ta đi, sau đó tìm vải buồm dự bị ra xem có thể sửa thành cái dù cỡ lớn không. Nếu không đủ… phá buồm đi." Trương Đạt Dã thả Tom lên đầu Sharkler: "Dẫn Tom đi cùng."
Trương Đạt Dã không định phụ thuộc hoàn toàn vào hải quân, có thợ may cao cấp là Tom ở đây, kiểu gì cũng có thể may ra một cái dù để hạ xuống. Vẫn không được thì khâu Tom lên.
"Giao cho tôi." Sharkler giơ tay đỡ Tom trên đỉnh đầu, nhanh chóng chạy về phía Hope đang neo.
Tốc độ chạy bộ của Sharkler rất nhanh, cái đầu của Tom không kịp phản ứng nên còn đang ở tại chỗ, một lúc lâu sau mới đàn hồi theo cơ thể.
"Ông chủ, mọi người cũng phải cẩn thận đấy."
"Cậu Đạt Dã cẩn thận nhé."
Thụy Manh Manh và Brook cũng xoay người chạy bộ rời đi.
"Gọi đám Cờ yêu đi xem tình huống trên các đảo khác thế nào nhé?" Trương Đạt Dã chú ý tới hòn đảo mình đang đứng đã không bay lên nữa, lơ lửng giữa mười mấy đảo khác. Các đảo cao thấp lộn xộn, chỉ là đều vờn quanh hòn đảo có diện tích lớn nhất kia, chắc hẳn là đại bản doanh của Sư Tử Vàng.
Diệp Ngôn nói: "Đã đi rồi, Tùy Phong Nhĩ phát hiện một cái thôn trên đảo kế bên, có thể khẳng định bên trong có người, với cả tình huống sống trông hơi tồi tàn. Tình hình cụ thể đang điều tra thêm."
"Thôi xong, tình huống xấu nhất rồi. Lần này muốn chạy trốn thì lương tâm cũng không yên." Trương Đạt Dã đau khổ ra mặt, vừa đi vừa bấm số Den Den Mushi của trung tướng Gion.
Diệp Ngôn nói: "Phải nghĩ theo hướng tốt. Nếu chỉ có động vật thì chắc hải quân sẽ chẳng màng thương vong cứ thế đánh thôi, nếu có nhiều bình dân thì chắc sẽ nghĩ cách cứu viện một tí?"
“Ring Ring Ring…”
Âm báo Den Den Mushi vang lên, Trương Đạt Dã nói: "Vậy cũng phải xem là người nào. Nếu người tới là trung tướng danh hiệu Chó Đỏ kia..."
“... Cạch!”
Lúc này, Den Den Mushi tiếp thông, giọng mừng rỡ của trung tướng Gion vang lên: "Đạt Dã -chan à? Mười mấy ngày không gặp... Artoria -chan nhớ tôi hả?"
Trương Đạt Dã không tiếp lời bông đùa của cô, nói thẳng: "Trung tướng Gion, lần này tôi gọi cầu viện, chúng tôi gặp phải một nhân vật hung ác."
"Ngay cả cô cậu cũng yêu cầu tiếp viện á? Kẻ địch là ai?" Giọng trung tướng Gion nghiêm túc hẳn.
"Sư Tử Vàng."
"..." Đối phương trầm mặc một phen: "Sư Tử Vàng! Là Sư Tử Vàng mà tôi biết à?"
"Chính xác, là Sư Tử Vàng Shiki từng nổi danh ngang hàng Roger, Râu Trắng đấy."
Bên kia vang lên tiếng nghị luận huyên náo, còn nghe loáng thoáng tiếng ghế ma sát với mặt sàn.
Vài giây sau, hình như trung tướng Hạc nhận lấy ống nói: "Cậu Đạt Dã, tình huống của mọi người sao rồi? Vị trí ở đâu? Có tiện để kể rõ tình huống một chút không?"
"Trung tướng Trusu? Ngài cũng ở đây ạ?" Trương Đạt Dã lập tức an tâm hẳn. Bà cụ này cho cậu cảm giác là người đáng tin cậy nhất toàn trung tâm hải quân.
"Chúng cháu tạm thời chưa bị phát hiện, vốn chúng cháu đang ở đảo Vương Miện, tục xưng đảo Thú Lạ, nằm trên đoạn đường từ Thất Thủy tới Alabasta. Nhưng vì năng lực của Sư Tử Vàng nên giờ cả đảo đều bay lên trời rồi ạ.
Còn có mười mấy đảo cũng đang lơ lửng như thế cơ. Tạm thời toàn bộ đều đang di động theo chiều ngang, đích đến không rõ, điều duy nhất xác định được là hình như có một đảo có bình dân sinh sống."
"Nói cách khác là hiện tại không thể xác định vị trí." Có thể khiến nhiều đảo như thế lơ lửng bất định thì là Sư Tử Vàng chắc rồi, trung tướng Hạc nói: "Thế tôi sẽ để sở tình báo dùng tín hiệu Den Den Mushi đo lường vị trí của cậu. Được chứ?"
Trương Đạt Dã nói: "Không thành vấn đề, có cần cháu phối hợp gì không ạ?"
Trung tướng Hạc nói: "Đừng cúp máy là được. Nếu có cơ hội rút lui, nhờ cậu để Den Den Mushi lại."
"Ơ, ngài không khuyến khích chúng cháu lưu lại à?"
"Đương nhiên, các cậu vốn chính là bình dân mà, cũng nên được chúng tôi bảo vệ. Tôi không có lập trường yêu cầu cô cậu ở lại hoặc chiến đấu."
Trương Đạt Dã nghi ngờ trung tướng Hạc đang up điểm hảo cảm của người bên mình, lại cũng cảm thấy bà thật lòng thật dạ: "Cháu biết rồi. Chúng cháu sẽ cố gắng trốn kỹ, sau đó nỗ lực cung cấp thêm chút tình báo. Nhờ các vị mau chóng nghĩ cách bảo toàn cho mấy hòn đảo này."
"Tôi sẽ để Gion giữ liên lạc với cô cậu, nhanh chóng đuổi tới cứu viện." Trung tướng Hạc nói xong thì trả Den Den Mushi cho trung tướng Gion, sau đó liên tục hạ lệnh với những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận