One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 112: Tom nhảy từ trên cao xuống thì sẽ như thế nào (1)

Chương 112: Tom nhảy từ trên cao xuống thì sẽ như thế nào (1)
“Dù chỉ hỗ trợ đổi giải thưởng cũng có công lao còn gì. Hải tặc nhỏ truy nã mấy trăm vạn thì không sao, nhưng tên nhóc này mới bao lâu đã bắt đầu bắt được hải tặc nghìn vạn rồi. Sau này còn phải nói à?”
Kuro tính toán, lỡ như cậu ta đưa thêm mấy mấy hải tặc nghìn vạn nữa tới, hắn sẽ tích lũy đủ công lao thật mất.
Sau khi khéo léo từ chối ý tốt của T-Bone muốn dẫn mình ra ngoài, nhóm Trương Đạt Dã tự lái thuyền rời khỏi.
Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh phụ trách điều khiển cánh buồm, Artoria cầm bánh lái.
Thật ra chỉ cần giương buồm buộc chắc là không cần bận tâm thêm nữa, việc còn lại cứ giao cho người cầm lái là được. Mà Artoria cực am hiểu kỹ thuật cầm lái và kỹ năng cưỡi ngựa, cô ấy lái phương tiện nào cũng thành thạo như cưỡi ngựa vậy.
Trương Đạt Dã nghi ngờ rằng nếu gió và sóng thuận lợi, Artoria có thể cầm lái giong buồm, nhẹ nhàng lướt khắp biển khơi.
Tom thì đã chạy tít lên đài quan sát từ lâu, dùng tay chắn nắng trước mắt quan sát xung quanh thuyền. Nó có vẻ rất thích thú với vị trí của một hoa tiêu.
Thật ra bến tàu GR59 cách không xa cho lắm, cũng chẳng tốn mấy thời gian để đến nơi. Chủ yếu là vì Trương Đạt Dã và những thành viên còn lại cảm thấy chơi vui nên nhờ Artoria đưa bọn họ chạy một vòng mặt biển.
Bọn họ không dám chạy quá xa, bởi vì một khi họ rời khỏi phạm vi khí hậu của quần đảo Sabaody thì chiếc xe bong bóng sẽ bị hỏng.
Bến tàu GR59 trông khá giống cảng của hải quân, có đường thủy được thiết kế chuyên dụng cho tàu thuyền ra vào, sau khi tiến vào sẽ có một vịnh biển vòng tròn hợp quy tắc, không biết là do tự nhiên hình thành hay do chủ nhân của bến tàu đã đào thân cây đước Yarukiman làm thành như vậy.
Bên trong bến tàu có mười cảng được phân bố đều, có lẽ nên gọi nó là cầu cảng. Các loại tàu lớn nhỏ đỗ xung quanh, có cái còn đang đóng, có cái đang sửa chữa, ngoài ra còn có một cầu cảng đặc biệt chịu trách nhiệm tháo dỡ tàu.
Lúc trước Trương Đạt Dã hay chạy bộ ngang qua xưởng đóng tàu nhưng ngại vào tham quan, sợ làm chậm trễ công việc của Goodman. Thành ra đây là lần đầu tiên cậu tiến vào bên trong xưởng đóng tàu.
“Đỗ bên này, đỗ ở đây!” Ngay khi bọn họ vào bến tàu thì lập tức có người đứng trên bờ hô to hướng dẫn.
Artoria đánh bánh lái, cập bờ theo chỉ dẫn của đối phương. Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh thì thả neo và thu buồm.
Tom muốn nhảy từ đài quan sát xuống nhưng chân phải của nó vướng vào mép đài quan sát, thế là tay chân luống cuống tiếp đất bằng mặt.
“Tom.” Trương Đạt Dã bình tĩnh nhắm vị trí thật chuẩn rồi vươn hai tay định đón nó. Với thị lực của cậu bây giờ chắc chắn sẽ không nhìn lầm.
Tom rõ ràng cũng cảm thấy Trương Đạt Dã sẽ đỡ chuẩn nên không hoảng tí nào, còn trở mình giữa không trung gối một tay ra sau đầu, bắt chéo hai chân, chuẩn bị tư thế thoải mái nhất để ngã vào vòng tay của chủ nhân.
Nó còn dành thời gian châm cho mình một điếu thuốc, phả ra một vòng khói tròn xoe.
Đúng như dự đoán, tay Trương Đạt Dã đỡ chuẩn đầu và chân của Tom, nhưng nửa người giữa của nó lại... rơi xuống đất.
“Thầy Tom!” Thụy Manh Manh sợ hãi hét toáng lên.
“Tom!” Artoria trước giờ chưa thấy cảnh như thế này.
Ngay cả khi Trương Đạt Dã đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nhưng vẫn trợn mắt há hốc mồm. Cậu mới thấy Tom bị đè dẹp lép, bị kéo thành sợi dài, phồng lên thành bóng bay… Cậu cũng lần đầu thấy nó chia làm ba khúc đấy.
Tom ngẩng đầu nhìn biểu cảm kỳ quái của ba người họ, sau đó cúi xuống nhìn trạng thái của chính mình.
(Xin hãy hít vào để đọc hai từ tiếp theo) “A ha~~”
Tom hít một hơi khí lạnh, rút đầu và chân khỏi tay Trương Đạt Dã, luống cuống ghép tay chân lại với nhau, quấn hai vòng băng dính quanh các mối nối.
Thụy Manh Manh nhìn Tom mà không thể tin vào mắt mình: “Chuyện này... Thế là được rồi à?”
Tom tự tin gật đầu, người nó không còn đau nữa, chắc là ổn rồi nhỉ?
Artoria không yên tâm, bước tới kiểm tra. Cô đưa tay sờ lên sờ xuống nhưng chẳng tìm được gì cả. Cảm giác khí tức vẫn như thường, hình như không sao thật đấy?
Trương Đạt Dã lấy một chai nước trong xe bong bóng mà cậu mang theo khi ra ngoài đưa cho Tom: “Uống thử một ngụm xem?”
Tom ngoan ngoãn uống một ngụm nước, sau đó vài tia nước mỏng manh bắn ra từ khe hở băng dán, tưới xuống boong tàu.
“Thế này không phản khoa học à?” Tam quan của Thụy Manh Manh lại vỡ vụn lần nữa.
Artoria thì đã dần quen rồi, Trương Đạt Dã nói Tom có cơ thể bất tử hình như không phải nói đùa. Chỉ là phong cách cơ thể bất tử này không giống tưởng tượng của cô cho lắm.
Tom kinh ngạc nhìn nước phun ra khỏi cơ thể mình, mèo rỉ nước à?
Trương Đạt Dã xoa nhẹ đầu Tom: “Bình tĩnh, lát nữa hết rỉ nước là coi như khỏi hẳn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận