One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 573: Tân Thế Giới sắp loạn (1)

Chương 573: Tân Thế Giới sắp loạn (1)
Thế là Sharkler cướp mất gậy cán bột của Trương Đạt Dã, cán vỏ nhanh như mở chế độ tăng tốc vậy: "Thời gian biến thân của tôi không nhiều nên nhất định phải cố gắng gấp bội mới được!"
Wendy lo lắng: "Anh Đạt Dã ơi, anh ấy làm thế không sao chứ ạ?"
Trương Đạt Dã an ủi: "Không sao đâu. Em không thấy lần nào đến phiên Sharkler giặt quần áo thì anh ấy cũng làm vậy à?"
Super Mode tội nghiệp, rõ ràng là trạng thái chiến đấu bùng nổ mà cứ dăm ba bữa lại bị dùng để giặt quần áo nấu cơm, thiệt thòi cho nó rồi.
Nhờ nỗ lực của Sharkler, hoạt động gói sủi cảo hoành tráng nhanh chóng hạ màn. Trương Đạt Dã thuận tay nhét một đồng xu vào giữa lớp nhân của chiếc sủi cảo cuối cùng.
"Ai ăn được cái có tiền xu thì năm sau sẽ vô cùng may mắn, tiền vào như nước." Thấy mấy cặp mắt tò mò, Trương Đạt Dã giải thích.
Cuối cùng, mâm bày sủi cảo gần như kín cả phòng bếp, cũng không biết rốt cuộc gói mấy trăm hay hơn nghìn cái.
Trương Đạt Dã giao việc nấu sủi cảo cho những người khác, kéo Tom đến trên boong, lôi một đống pháo dây và pháo hoa ra khỏi thanh vật phẩm.
"Tom, đến đây phân loại hộ tao xem cái nào là pháo bình thường, cái nào sẽ nổ chết người."
Tom cắn đầu ngón tay, pháo dây na ná nhau cả thôi, làm gì có cái nào nổ chết người được?
Nhưng nếu là yêu cầu của chủ nhân thì cứ chọn mấy cái sức nổ nhỏ đi, cảm giác sẽ không nổ bay thuyền là được.
Trương Đạt Dã tìm chút thuốc nổ và dây để buộc chung với pháo Tom chọn ra thành một chuỗi, pháo hoa thì để riêng ra.
Tom bỗng nhiên cảm thấy thú vị, cầm một quả pháo hoa đặt lên đỉnh đầu pho tượng đầu thuyền, châm dây dẫn.
“Đoàng! Bụp!” Pháo hoa bay lên trời, nở rộ ra tia sáng đủ mọi màu sắc.
"Đẹp quá!"
"Đẹp thật đấy!"
Mọi người ra khỏi khoang thuyền, ngửa đầu nhìn hoa lửa trên không trung. Carla trong phòng trên đài quan sát bay từ cửa sổ ra ngoài, rơi vào trong lòng Wendy, vừa biểu thị cái gì gọi là màn hình phẳng, vừa ngước nhìn bầu trời.
Ánh sáng đủ màu sắc chiếu sáng gương mặt vui vẻ của mọi người, biểu thị một năm mới đã tới.
Giữa bầu không khí ấy, ai cũng đều rất vui, ngoại trừ pho tượng Tom ở mũi thuyền. Pháo hoa nổ xong, đầu nó đã bị hun đen xì.
Ở góc độ mọi người không nhìn thấy, pho tượng tủi thân ấm ức, thậm chí còn khụ ra hai ngụm khói.
"Sủi cảo ra lò!" Thụy Manh Manh hô.
Mọi người hoan hô chạy về phòng ăn, Trương Đạt Dã dùng đèn đường mến yêu móc dây pháo mình vừa xâu để cao lên, châm dây dẫn.
“Đùng đùng đoàng đoàng…”
May phết đấy, ngoại trừ vài quả pháo không vang thì không xảy ra chuyện gì bất ngờ. Trương Đạt Dã hài lòng vào phòng ăn, đi ăn sủi cảo thôi.
Sủi cảo ra nồi cũng chỉ là nồi đầu tiên, còn có rất nhiều vừa ăn vừa nấu.
Perona nhớ mong sủi cảo gấu con chưa ra nồi, Trương Đạt Dã đoán là bị vỡ rồi, Perona chỉ có thể vẻ mặt đưa đám ăn tiếp. May mà Thụy Manh Manh hiền lành chuẩn bị nước tương và giấm cho cô nhóc.
"Yohohoho~ Mùi vị rất được!" Brook một ngụm một chiếc sủi cảo, trông như nuốt thẳng xuống vậy. Cũng không biết vị này nếm ra mùi vị kiểu gì.
Những người khác gói sủi cảo cơ bản đều giống nhau, vào nồi là không nhận ra ai với ai nữa. Dù sao thì đa số đều là thành quả lao động của Sharkler.
Ban đầu Thụy Manh Manh còn phải để ý nồi nấu, chờ Diệp Ngôn ăn no thì giao cho cậu ta.
Thật ra thì Tom cũng ăn xong rồi nhưng vì muốn tìm chiếc sủi cảo có tiền xu đại biểu cho vận may mà nó liều chết chống đỡ.
Nếu không phải Trương Đạt Dã ngăn lại thì nó đã cầm đũa chọc thử từng cái một.
Thêm cả Brook cũng ngây thơ như Tom nữa, chẳng qua lúc ăn được hơn nửa số sủi cảo thì Brook không nhịn được nữa, che bụng mình: "Ợ~ chịu thôi, không ăn nổi nữa..."
Rõ ràng bụng không hề căng lên.
Cũng không lâu lắm, một tiếng ‘crack’ vang lên, Artoria cắn phải thứ gì cứng rắn. Cô nàng này không chịu nhả ra ngay mà không tin tà cắn mạnh một chút: "Ư..."
Một đồng xu cứng rắn bị cô nhả ra, bên trên là hai hàng dấu răng nhỏ xinh.
Không đợi mọi người chúc mừng, Artoria chê bai: "Xui quá, cắn phải đồng xu cứng làm tôi cảm thấy cả chiếc sủi cảo đều không ngon nữa."
Chỉ có thể nói kết quả này nằm trong dự đoán của mọi người, câu phía sau mọi người cũng tin là lời thật lòng của cô chứ không phải cô đang vênh váo đắc ý.
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ gắp một cái sủi cảo trong đĩa của mình cho cô: "Đền cho cô."
"Ừ!" Niềm vui của Artoria cực kỳ đơn giản.
Buổi chiều khá yên ắng, dù đốt nhiều pháo như vậy cũng không dụ được con thuyền hải tặc nào, không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo nữa.
Có lẽ tin tức hải quân thay soái thêm đại tướng chấn nhiếp kha khá hải tặc nhỏ, không muốn tự mình đi lên chịu rủi ro trong thời điểm tinh thần hải quân thịnh vượng thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận