One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 373: Artoria, cô thay đổi rồi (2)

Chương 373: Artoria, cô thay đổi rồi (2)
Nửa tiếng sau, bốn người gói hết thịt Mizu Mizu nướng chín rời đi, ông chú bán thịt đếm tiền đến độ mặt tươi như hoa.
“Tôi bảo hai vị nhé, dù thịt này rất ngon nhưng trước khi ăn cũng phải nói với ông chủ một tiếng, ít ra phải hỏi giá rồi thanh toán tiền chứ…”
Tom mỉm cười áy náy rồi cắm đầu ăn như chết đói, Artoria ít nhiều gì vẫn cảm thấy xấu hổ: “Tại tôi thấy cậu đang nói chuyện với ông chủ nên cho rằng cậu sẽ mua nó mà.”
Sharkler ở đằng sau cười bảo: “Hiếm lắm tôi mới thấy Artoria mất kiểm soát như vậy. Tuy thịt nướng này rất ngon nhưng lúc trước chúng ta từng ăn những món khác ngon hơn mà.”
Artoria giải thích: “Bởi vì chúng ta ngồi thuyền đã lâu, tuy ngày nào cũng ăn ngon nhưng nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản, hiếm thấy nguyên liệu nấu ăn khác với lúc trước. Xin lỗi.”
Trương Đạt Dã không quan tâm lắm, chỉ thầm oán. Artoria, cô thay đổi rồi, cô không còn là vị vua có thể sống qua ngày bằng món khoai tây nghiền nữa.
Sharkler không quên cho Bull thêm đồ ăn, vừa khéo thịt Mizu Mizu cũng là món ưa thích của Bull nên nó ăn rất vui vẻ.
Tom thấy vậy cũng cảm thấy không thể đối xử tệ với con Bull mình cưỡi được, nó cũng quyết định cho Bull ăn nhưng cách thức thì hơi thất đức một tí. Nó dùng cây gậy gỗ nối với sợi dây nhỏ treo trước miệng Bull, đứng cách thật xa đút đồ ăn cho ngựa ta.
Bởi vì bọn họ di chuyển từ Bắc đến Nam, đi ngang qua thành phố Thất Thủy nên cần ngồi trên Bull đi ngược dòng nước đến trung tâm thành phố, sau đó lại xuôi dòng xuống bến cảng ở rìa thành thị.
Lúc chạy xuôi dòng, bầu không khí cực kỳ kích thích với tốc độ cao và tiếng hoan hô của Tom, cảm giác như đang chơi trượt thác vậy.
Nhưng sự vui vẻ thuộc về Tom, còn Trương Đạt Dã chỉ có thể ôm một đống túi hàng hóa bằng cả hai tay, còn dùng chân kẹp một cái rương lớn bên dưới ghế ngồi, phòng ngừa chúng bay ra ngoài.
Trong túi đều là đồ ăn mua trên đường đi, vì hương vị không tệ nên cậu định đưa cho những người khác nếm thử, mà trong rương là các loại kem đánh răng mà Sharkler đã tỉ mỉ lựa chọn cộng thêm bốn cái bàn chải đánh răng cỡ lớn.
Ông chủ tiệm tạp hóa chuẩn bị rất nhiều loại hàng, ngay cả bàn chải đánh răng cũng có đủ mọi kích thước, xem ra ngoại trừ Sharkler thì còn có những người khác dùng loại bàn chải đánh răng cỡ siêu bự này.
“Những lúc thế này, tôi thật sự nhớ túi bong bóng ở đảo Sabaody quá rồi.” Trương Đạt Dã che chở một đống đồ vật trên thuyền, cất tiếng phàn nàn.
Sharkler nói: “Chẳng phải sếp Đạt Dã còn có cái ô chứa vật phẩm à?”
“Cái đấy à? Thứ gì không phải đồ vật rút thăm được thì phải đặt trong rương, tủ hoặc mấy vật dụng rút được có khả năng chứa đựng thì mới bỏ vào được. Bất tiện lắm. Giờ trong những vật chứa có hạn đó đều chứa đầy vật dụng dự phòng của chúng ta rồi.”
Trước khi ra biển, Trương Đạt Dã đã chuẩn bị rất đầy đủ. Vì lo rằng đám ông hoàng bà chúa tham ăn nhà mình bất cẩn ăn hết sạch đồ trên thuyền nên cậu đã chất đầy đồ ăn thức uống trong những vật dụng có thể tích trữ trong thanh vật phẩm.
Ví dụ như tủ giày, tủ đầu giường, tủ lạnh, vali xách tay… Ngay cả nồi cơm điện và lò nướng với chút xíu không gian cậu cũng không buông tha.
Chỉ để lại một cái tủ treo quần áo dùng để cất giữ vàng bạc và Belly bọn họ lấy được từ trước đến nay.
Artoria luôn tình nguyện chia sẻ nỗi lo với Trương Đạt Dã: “Hay là lấy đồ ăn trong một ngăn tủ ra, sau đó đặt đồ đạc chúng ta vừa mua vào đó?”
“Thế thì vẫn phải cầm nhiều thứ mà, lại không thể vứt bỏ những đồ ăn đã lấy ra được…” Nói đến đây, Trương Đạt Dã mới hiểu được ý đồ thực sự của Artoria, bừng tỉnh: “Cô đúng là nhóc quỷ thông minh.”
Cuối cùng, đồ vật được thuận lợi cất vào trong một ngăn tủ rồi nhét vào thanh vật phẩm, đồ ăn vốn có cũng không lãng phí.
Artoria liếm sạch khóe miệng dính chút bơ của mình: “Hóa ra Đạt Dã vẫn giấu món bánh ngọt của đảo Người Cá, đúng là gian xảo.”
“Thật ra tôi đã quên sạch trong tủ cất những món gì rồi, chỉ lấy ngẫu nhiên ra thôi.” Trương Đạt Dã nghĩ đến sự may mắn của Artoria, hình như không tính là ngẫu nhiên.
Tóm lại, cả con đường họ vừa vui chơi giải trí vừa mua sắm, rõ ràng thành phố này không quá lớn nhưng phải mất cả buổi chiều họ mới đến được bến cảng mà bà Kokoro nói.
“Hình như tôi từng nghe ai đó nhắc đến rồi. Đó là một con buôn đúng không?”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Phải, tôi bị con buôn đó lừa, đang tới tìm hắn để tính sổ đây.”
Nhắc đến con buôn, các công nhân đột nhiên ngập tràn căm phẫn:
“Ghê tởm nhất chính là những con buôn này, nhất là cái đám ở St.Poplar nhé. Bọn họ thấy xưởng đóng thuyền ở Thất Thủy của chúng tôi khó tìm kiếm nguyên vật liệu, chỉ có thể dựa vào bọn họ nên cố ý hét giá cực kỳ cao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận