One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 385: Tình cờ gặp người kỳ quái (1)

Chương 385: Tình cờ gặp người kỳ quái (1)
Chủ quán bar nói về chuyện này rất rõ ràng rành mạch, Trương Đạt Dã có lý do để nghi ngờ người này cũng dính líu đến việc trốn thuế, bây giờ thật sự chẳng mấy ai làm ăn đàng hoàng như cậu nữa.
Chủ quán tiếp tục nói: “Nhưng tôi cảm thấy phần nhiều chỉ là cái cớ thôi, hoặc là hắn xúc phạm ai đó, hoặc là ai đó có hứng thú với Belly ở trong tay hắn ta. Nhưng tôi nghe nói hắn được thả ra rồi, chắc cũng bị lột một tầng da đấy.”
Manh mối lại bị đứt, ông chủ cũng không biết Bernice bị bắt tới đâu hay được thả ra ở đâu. Suy cho cùng, bọn họ cũng không đến nỗi chỉ vì hóng chuyện mà theo dõi quan chức của Chính Phủ Thế Giới.
“Năng lực làm việc của Spandam không ổn lắm, bắt thì bắt luôn đi, thả ra làm gì không biết? Nhưng đúng là hắn không dính dáng gì đến chuyện của Pluton, tiêu tiền tránh họa chắc cũng ổn.” Trương Đạt Dã nhớ Spandam cũng là kẻ hám tiền, hắn từng bị Tesoro mua chuộc trong One Piece đặc biệt: Gold.
Tiếp đó, Trương Đạt Dã và Sharkler trò chuyện với chủ quán bar thêm một lúc nữa, sau khi chắc chắn ông ta không còn thông tin nào đáng giá thì bọn họ mới tính tiền rời đi.
Khi rời đi, Tom tròn vo được Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn khiêng đi, với tình trạng hiện tại của nó, muốn bế cũng không dễ tí nào.
Có lẽ là vì ăn quá nhiều nên hôm nay Tom tiêu hóa rất chậm.
“Tiếc là thuyền Tư Pháp đã rời đi rồi, bằng không chúng ta có thể nhờ vị thẩm phán già hỏi thăm CP5 xem sao.” Thụy Manh Manh tiếc nuối nói, rồi tự bác bỏ ý nghĩ của mình: “Thôi bỏ đi, có lẽ bây giờ ông ấy vẫn còn đang phiền não vì chuyện phán quyết vụ án lần trước, gây thêm phiền phức cho ông ấy cũng không được hay cho lắm.”
Trương Đạt Dã nói: “Sắp tới chúng ta sẽ ở lại hòn đảo này 2 ngày, sau đó đi đến 2 hòn đảo còn lại để hỏi thêm. Nếu vẫn không có manh mối gì thì chúng ta sẽ đi Alabasta một chuyến. Không cần đối đầu trực diện với Crocodile, chỉ cần bắt được một đặc công cấp cao khác là được, chẳng hạn như con kền kền và con rái cá đã trốn thoát lần trước.”
Thực ra Trương Đạt Dã đang buồn bực tại sao vua Cát lại hèn nhát như vậy. Theo lý, con kền kền và con rái cá đã sớm gửi chân dung của mình về rồi mới đúng, tại sao hắn lại không cử người đi trả thù? Bọn họ đã xử đẹp ba gã đặc công cao cấp của hắn đấy.
Cậu nào đâu biết rằng mình nhắc nhở hải quân ở Sabaody cẩn thận Baroque Works lại mang cả đống phiền toái cho Crocodile. Mà Crocodile còn rất hào phóng muốn đặt việc mời chào cậu lên thành mục tiêu đầu tiên, chỉ là dạo này bận rộn quá nên chưa quyết định nên triển khai như thế nào.

Trong hai ngày sau đó, mọi người tìm một nhà trọ ở trên đảo để ở tạm. Hai ngày này cũng khiến các nhà hàng tại thành phố Đồ Ăn Ngon của đảo Pucci vui sướng say sưa, đồng thời cũng là bài kiểm tra dành cho các đầu bếp.
Mỗi đầu bếp lấy hết dũng khí để thách thức sức ăn và tốc độ ăn của nhóm dạ dày vương cuối cùng đều không tránh khỏi tình cảnh bị kiệt sức gục ngã trong bếp.
“Thật là nhục nhã khi một đầu bếp không thể khiến khách hàng ăn no!” Không biết vị đầu bếp phái cực đoan nào là người đầu tiên hét lên câu này.
Thế là kể từ đó, nhiều đầu bếp đã gọi ba ngày từ ngày 9 đến ngày 11 tháng 11 hàng năm là Ngày nhục nhã, lấy đó làm nguồn khích lệ bản thân nỗ lực luyện tập nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình, mục tiêu tập luyện là - liên tục nấu đồ ăn với cường độ cao trong ba ngày ba đêm.
Trương Đạt Dã và những người khác không hề biết việc này, lúc này mọi người đã bắt tàu biển đi đến điểm dừng chân sau đảo Pucci - San Faldo, hay còn gọi là thành phố Lễ hội.
Không biết hôm nay trên đảo có tổ chức hoạt động gì mà rất nhiều người mặc trang phục kỳ lạ, một vài người còn đeo đủ loại mặt nạ và các kiểu mũ trùm đầu, có ảo giác đã được nhìn thấy cảnh tượng này, như đang trải qua ngày Halloween vậy.
Trong bầu không khí này, có vẻ chiếc đầm công chúa nhỏ của Perona trông khá bình thường nhưng Sharkler và Brook thì rất được hoan nghênh.
Liên tục có người hỏi dò rằng trang phục người máy và trang phục bộ xương của bọn họ được sản xuất ở đâu mà trông giống thật như vậy.
Sharkler thì tỏ ra bình thường, hắn mỉm cười nói với bọn họ rằng hắn là một người máy, điều này dấy lên làn sóng kinh ngạc và cảm thán.
Tâm trạng của Brook lại rất phức tạp, được nổi tiếng hẳn là một chuyện đáng vui mừng nhỉ, nhưng tình cảnh này không phải là điều hắn thật sự muốn. Với tính cách của hắn, hắn cũng không thể nổi giận với những người qua đường tràn đầy ý tốt và không hiểu biết này. Thoáng chốc, không khí xung quanh bộ xương lạc quan này trở nên đè nén.
Diệp Ngôn đấm ngực dậm chân: “Biết thế tôi đã bắt tàu biển quay về lấy trang phục thiết kế riêng của mình rồi. Sự kiện thú vị thế này mà không tham gia thì thật đáng tiếc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận