One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 113: Tom nhảy từ trên cao xuống thì sẽ như thế nào (2)

Chương 113: Tom nhảy từ trên cao xuống thì sẽ như thế nào (2)
"Ái chà, chẳng phải là cậu chủ quán rượu Trương Đạt Dã đây sao?" Người đóng thuyền vừa chỉ dẫn trên bờ hình như đã ghé quán rượu, nhìn thoáng qua là nhận ra Trương Đạt Dã.
Nhưng chắc đối phương không nhìn thấy Tom vỡ làm ba rồi tự gắn mình lại đâu, nếu không thì làm gì có chuyện bình tĩnh như thế.
Trương Đạt Dã đứng trên thuyền vẫy tay: “Cháu đây ạ, chú Goodman có ở đây không?”
“Có chứ, chờ một lát.” Người đóng thuyền quay lại và hét lên: “Goodman! Có người tìm kìa!”
Giọng của người đàn ông này rất lớn, làm Trương Đạt Dã nhớ lại năm học cấp ba, lúc cậu sang lớp khác tìm người thì bạn cùng lớp người kia cũng đứng ở cửa và gọi giống thế.
“Ra ngay đây!” Giọng Goodman cũng không nhỏ nhẹ hơn người vừa rồi là bao.
"Cảm ơn, khi nào chú rảnh đến quán rượu, cháu sẽ mời chú một ly!" Trương Đạt Dã chân thành cảm ơn. Chắc tại hôm nay cậu kiếm được kha khá nên mới không tiếc tiền mời người khác uống rượu.
“Vậy thì tuyệt quá rồi.” Người đóng thuyền không nói thêm gì nữa, tiếp tục công việc của mình.
Khi Trương Đạt Dã và những người khác xuống thuyền lên bờ thì Goodman cũng đi tới: “Em trai Đạt Dã à, lâu quá chưa gặp!”
“Đúng là lâu rồi. Sao chú không đến quán rượu ngồi chơi, hay là chị Molly quản chú nghiêm quá?” Trương Đạt Dã trêu ghẹo.
“Cô ấy muốn quản tôi thì còn phải đợi một trăm năm nữa!” Goodman hùng hồn trả lời: “Nhưng cô ấy cứ càm ràm, bảo sao cậu không đến nhà chơi đấy.”
“Ha ha, cứ có đủ việc để làm. Hai ngày nữa cháu sẽ qua chơi.” Trương Đạt Dã hỏi tiếp: “Nhóc Bayer thế nào rồi chú, không phải chú nói sẽ để thằng nhóc làm người học việc à?”
“Hôm nay cho nó nghỉ một ngày. Trẻ con mà quản nghiêm quá cũng không hay.” Hai người nói vài ba câu rồi mà Goodman không có cơ hội khoe khoang sự tích tuổi trẻ của mình, hắn cảm thấy tụt hứng: “Thế hôm nay em trai đến xưởng đóng tàu có việc gì vậy? Chiếc thuyền này là thế nào đây?”
Trương Đạt Dã kể chi tiết chuyện xảy ra cho hắn, đặc biệt nhấn mạnh số lượng hải tặc chỉ có 34 tên, kẻo lại bị đồn thổi lên đến 3400 tên.
Chuyện tới hiện tại, Trương Đạt Dã cảm thấy thỉnh thoảng lan truyền vài phần danh tiếng cũng tốt, miễn cho một số kẻ cặn bã nhớ thương mèo con nhà mình.
Nếu khiêm tốn thì có thể giả heo ăn thịt hổ, nhưng khiêm tốn quá mức chỉ có thể giả heo ăn thịt chuột, rất khó chịu.
“Tóm lại, cháu giữ lại chiếc thuyền này cũng không có tác dụng gì nên thà bán luôn cho rồi. Chú cứ báo cái giá hợp lý cho cháu là được, dù sao bây giờ cháu cũng không thiếu tiền lắm.”
Goodman nuốt nước miếng, 34 tên hải tặc, trong số đó có một tên truy nã hơn 1000 vạn. Thành thật mà nói, đội hình hải tặc này đi vào xưởng đóng tàu của họ thì họ cũng nắm chắc có thể giải quyết gọn gàng, sức chiến đấu của người đóng tàu không đùa được đâu.
Nhưng nhóm của em trai Trương Đạt Dã chỉ có ba người và một con mèo, thế mà nói xử là xử ngay được?
“Xem ra cậu có những người bạn đồng hành tuyệt vời đó.” Goodman cảm thán.
Trương Đạt Dã gật đầu, đương nhiên là tuyệt vời rồi, dù sao thì cậu cũng là người cùi bắp nhất quán rượu.
Sau khi biết mục đích Trương Đạt Dã đến đây, Goodman bày tỏ: “Chuyện này cứ giao cho tôi đi.”
Sau đó hắn lên tàu, tiến hành kiểm tra chuyên nghiệp từ trong ra ngoài: “Tàu buồm kiểu cũ, chiều dài 20m, sống tàu bị hư hỏng nhẹ, vẫn nằm trong phạm vi có thể sửa chữa được. Cột buồm tương đối nguyên vẹn, thân tàu có dấu vết va chạm và vết nổ, cánh buồm bị hư hỏng và vẽ nguệch ngoạc, sàn tàu bị ăn mòn nghiêm trọng, trong khoang...”
“Đám hải tặc khốn nạn. Rõ ràng là một con tàu rất tốt, bọn chúng hoàn toàn không biết trân trọng nó!” Goodman là một người đóng tàu, hắn càng kiểm tra càng tức giận, rõ ràng có nhiều thiệt hại có thể tránh được nhưng chúng vẫn biến con tàu thành bộ dáng tồi tàn.
Trương Đạt Dã cũng càng nghe càng tức giận, mấy tên hải tặc khốn kiếp này hoàn toàn không biết cách bảo vệ thuyền của cậu cho thật tốt! Nhiều thiệt hại thế này thì phải bị ép giá bao nhiêu chứ!
Tom cũng rất bực mình, nó thấy Trương Đạt Dã tức giận nên giận hôi theo.
Goodman nói: “Nếu con tàu ở tình trạng hoàn hảo có thể bán lại với giá 100 triệu Belly trở lên. Nhưng tình trạng của nó thế này cần kiểm tra và sửa chữa toàn diện, còn cần thêm một số vật liệu gỗ mới đạt đến tiêu chuẩn bán ra. Giá bến tàu chúng tôi thu mua có thể hơi thấp, khoảng 30 đến 40 triệu.
Chênh lệch tâm lý hơi lớn, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, đằng nào cũng là tiền trên trời rơi xuống. Trương Đạt Dã cảm thấy với nhân phẩm của Goodman thì sẽ không bẫy mình trong chuyện này đâu: “Vậy cứ bán như thế đi.”
“Thật ra vẫn còn một lựa chọn khác. Cậu em có thể trả một khoản tiền rồi giao tàu cho chúng tôi sửa chữa, sau này có khách đến mua tàu, chúng tôi sẽ đề cử chiếc tàu này cho bọn họ thì có khi thương lượng được giá cả cao hơn đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận