One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 296: Chẳng lẽ tôi không phải người yếu nhất trong quán rượu ư?

Chương 296: Chẳng lẽ tôi không phải người yếu nhất trong quán rượu ư?
Trương Đạt Dã dở khóc dở cười gõ đầu Tom một cái: “Lúc trước mua cho mày thì mày không chịu, giờ lại đến báo đời tao.”
Tom chắp tay sau lưng, nở nụ cười lấy lòng.
Trương Đạt Dã tiện tay lựa hai lá Cờ quái vật vàng ra, lắc lắc: “Chọn hai người này đi, ra đây phụ một tay.”
Cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi, nếu như Cờ yêu bên trong không nghe được mình nói thì cũng chỉ có thể để Tom gọi chúng ra.
May là hai đoàn sương mù màu xanh sẫm đã khéo léo bay ra ngoài. Một con là quái vật mập mạp ục ịch Tùy Phong Nhĩ đã gặp ngày hôm qua, một con là Mã Lão Ngũ đầu ngựa thân người. Mấy cái tên được đặt rất tùy tiện.
Có thêm hai Cờ yêu giúp đỡ, mọi việc khi xuất phát cũng không quá rối ren. Dưới sự chỉ huy của Sharkler, họ giương buồm tiếp tục di chuyển.
“Này, Cờ yêu các anh có ăn gì không?” Trương Đạt Dã gọi Tùy Phong Nhĩ đang định quay trở lại Cờ quái vật vàng, Mã Lão Ngũ chạy nhanh hơn, vừa làm xong việc đã mất hút không thấy tăm hơi.
“Cờ yêu chúng tôi chỉ cần ở trong Cờ quái vật vàng là có thể khôi phục trạng thái, không cần đồ ăn cung cấp năng lượng. Nhưng nếu có thức ăn ngon thì chúng tôi vẫn có thể hưởng thụ một chút.” Tùy Phong Nhĩ vừa nói vừa chờ mong xoa xoa tay. Cơm nước trên thuyền trông có vẻ không tệ lắm, chẳng lẽ ông chủ muốn cải thiện đãi ngộ cho bọn chúng ư?
“Nói cách khác, không gọi các anh tới ăn cơm cùng cũng không tính là ngược đãi nhân viên phải không? Thế thì tôi yên tâm rồi.” Trương Đạt Dã rõ ràng đang diễn giải từ một góc độ khác: “Đồ ăn trên thuyền thiếu thốn, chờ đến khi cập bến đất liền thì tôi sẽ mời mấy anh đi ăn tiệc nha.”
“Cảm ơn ông chủ.” Tùy Phong Nhĩ chỉ có thể ‘mang lòng biết ơn’ mà ăn bánh vẽ do ông chủ bày ra.
Đoạn đường sau đó hết sức thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ việc hơi lạnh ra thì không có gì đặc biệt cả. Cả đám ai thích câu cá thì đi câu cá, thích đọc sách thì đi đọc sách.
Khoảng hai ba tiếng sau, thời tiết lại đột nhiên nóng lên, cực kỳ không hợp lý. Dù sáng sớm mặc áo da buổi trưa mặc áo lụa thì cũng phải có quá trình thay đổi dần chứ? Nơi này hoàn toàn không có.
Một giây trước thời tiết vẫn là ngày đông giá rét, giây tiếp theo đã biến thành ngày hè nắng chói chang, rõ ràng là tra tấn người.
Diệp Ngôn ngáp một cái, lúc đi ra thấy Trương Đạt Dã đang khởi động: “Anh muốn xuống nước bơi à?”
“Ừ, hạng mục rèn luyện ngày hôm nay là bơi.” Trương Đạt Dã đáp: “Không phải cậu muốn mạnh lên à? Cùng bơi không?”
“Được, vừa hay hoạt động một chút.” Diệp Ngôn cũng đứng lên làm nóng người: “Bơi trong bao lâu đây?”
“Bao lâu không quan trọng, dù sao cũng là bơi ếch 10km. Nếu không theo kịp thuyền thì quay về phạt chống đẩy 2000 cái.”
Diệp Ngôn đang làm nóng người chợt lảo đảo, suýt nữa thì bị chuột rút: “Bơi ếch 10 km, lại còn phải đuổi theo tốc độ của thuyền! Anh có còn là người không?”
Nếu chạy cự ly dài 10km thì cậu ta cũng nhẹ nhàng thôi, chứ còn bơi ếch 10 km thì thà để cậu ta đi chạy marathon 40km còn hơn.
“Bình tĩnh đi, trên thế giới này có rất nhiều quái nhân thể lực, mỗi lần hoạt động là mấy ngày mấy đêm cơ. Chút khoảng cách ấy chỉ là nhạc đệm thôi, nếu không chăm chỉ luyện tập thì người khác chỉ cần thể lực là có thể mệt chết nhà cậu.”
Trương Đạt Dã dựa vào buff phục hồi của Tom để luyện tập chăm chỉ trong vài tháng, sau đó lại nhận được buff thể chất siêu chiến binh từ Thụy Manh Manh. Sau thời gian dài luyện tập, thể lực của cậu đã đủ để đối phó với loại bài tập này. Nhưng so ra cậu vẫn còn kém xa con quái vật có sức mạnh thể chất như Rayleigh, người đã bơi từ Sabaody ngang qua Vành Đai Tĩnh Lặng để đến đảo Amazon Lily (đảo Phụ Nữ).
Trương Đạt Dã nói xong đã đứng trên lan can thuyền và nhảy xuống nước. Trong nháy mắt khi rơi xuống mặt nước, Trương Đạt Dã chợt nghĩ lần sau có thể thử xoay 720 độ trên không một chút cũng được.
Trên thuyền, Diệp Ngôn xoắn xuýt chốc lát, cuối cùng vẫn nhảy xuống. Chưa từng thử không có nghĩa là không làm được, thiên tài đứng đầu đương thời cũng là Người Cầm Canh chăm chỉ nhất, sẽ không tùy tiện lùi bước trước phương diện này.
Bơi xong 10 km, cuối cùng Diệp Ngôn được Kim Nhị Bằng quắp lấy, bay trở về thuyền. Diệp Ngôn mệt như chó chết nhìn Trương Đạt Dã chẳng những có thể hoạt động bình thường mà còn đang chuẩn bị thực hiện một hạng mục huấn luyện khác thì chửi ầm lên: “Đậu má nó, anh vẫn động đậy được cơ à?”
“Bình thường. Nhóc con, cậu phải tiếp tục cố gắng lên, một ngày nào đó sẽ thành sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước.” Trương Đạt Dã hơi đắc ý, nói không chừng sau này cậu không phải là người yếu nhất trên con thuyền này rồi. Ít ra thì ở phương diện thể lực sẽ không phải.
Diệp Ngôn nằm bẹp trên ghế, không muốn nói chuyện với Trương Đạt Dã nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận