One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 620: Báo cáo tổn thất sau chiến đấu: Mất 21 cái đĩa, hỏng 1 cái đĩa (2)

Chương 620: Báo cáo tổn thất sau chiến đấu: Mất 21 cái đĩa, hỏng 1 cái đĩa (2)
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thụy Manh Manh tò mò hỏi: “Sao cậu ấy thành thạo thế?”
Trương Đạt Dã nói: “Một phương diện là vì da mặt dày, phương diện khác có thể là vì chạy việc vặt tương tự nhiều rồi, đã thành thói quen.”
Sự thật chứng minh, ánh mắt của ông chủ cửa hàng giải khát rất nhạy, trang phục của Diệp Ngôn hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là trẻ con và mấy cô nàng trẻ tuổi. Bọn họ không kháng cự nổi tạo hình và hành vi dễ thương của Diệp Ngôn, không ít người lôi kéo Diệp Ngôn chụp ảnh chung rồi cầm tờ rơi, vui sướng chạy tới cửa hàng kia, làm chủ tiệm kiếm lời rất nhiều.
Diệp Ngôn phát tờ rơi xong trong nháy mắt, nhanh nhẹn theo kịp đội ngũ đồng bạn, vẻ mặt khoe khoang hỏi: “Sao, biết hành vi nghệ thuật của tôi đáng gờm đến mức nào chưa?”
“Anh Ngôn, về sau thằng em này mà không ăn nổi cơm thì chỉ có thể trông cậy vào anh thôi.” Trương Đạt Dã vỗ vỗ lưng cậu ta, cảm thấy hình tượng, phong thái và năng lực nghiệp vụ này của Diệp Ngôn mà không đi phát tờ rơi thì tiếc lắm. Cũng càng thích hợp tới vài tiệm không thể miêu tả làm anh xã cho các chị tinh anh.
Diệp Ngôn trợn mắt cá chết nhìn chằm chằm Trương Đạt Dã: “Cứ cảm thấy như anh đang muốn mưu hại tôi.”
“Làm gì có chuyện ấy!”

Sau khi mang hàng hóa về thuyền và đi trả xe đẩy tay, Trương Đạt Dã đến căn cứ hải quân làm khách.
Trong căn cứ, lính hải quân biết chuyện thấy đoàn du lịch Hope tới thì nhao nhao bày ra vẻ mặt biết ơn. Dù là việc giúp đỡ ngăn chặn đạn đại bác hay giúp chữa trị cho chiến hữu hấp hối đều khiến hảo cảm hải quân dành cho họ tăng vọt.
Đặc biệt là Wendy bị người chú ý nhiều nhất, bởi vì chính cô bé này cứu từng chiến hữu của họ khỏi ranh giới tử vong trở lại, chưa kể cô bé còn rất đáng yêu.
Trung úy Ripper nói: “Vô cùng xin lỗi, căn cứ trưởng và Morgan đều bị thương rất nặng, không tiện gặp khách, chỉ đành để tôi tới tới tiếp đãi các vị.”
“Ai tới tiếp đãi cũng không vấn đề gì.” Trương Đạt Dã hỏi: “Nhưng bọn họ bị thương thế nào, có nguy hiểm không?”
Trung úy Ripper trả lời; “Không sao rồi, đã làm phẫu thuật cần thiết, bác sĩ nói chỉ cần điều trị dần là được.”
“Vậy thì tốt rồi.” Đám Trương Đạt Dã được trung úy Ripper dẫn đi tham quan sơ qua chi bộ 153.
So với chi bộ hải quân ở quần đảo Sabaody mà Trương Đạt Dã từng tới, điều kiện ở đây rất bình thường, dù là diện tích hay kiến trúc đều kém cỏi hơn Sabaody nhiều. Có thể là vì căn cứ trưởng không sưu cao thuế nặng như Morgan sau này nên kinh phí có hạn.
Một tòa nhà lớn đơn giản và quảng trường dùng để huấn luyện, ngoài ra thì không còn gì khác. Quảng trường này chính là nơi Zoro bị trói trên giá chữ thập phơi nắng và bỏ đói.
Nhưng ngoài Trương Đạt Dã thì không ai chú ý điểm này, điều hấp dẫn bọn họ nhất vẫn là nhà ăn của căn cứ.
Vì cảm ơn đoàn du lịch Hope, tiện thể chúc mừng thắng lợi lần này nên hải quân bố trí tiệc theo quy cách cao nhất của chi bộ. Ngoại trừ không được phép uống rượu thoải mái thì đồ ăn đúng là rực rỡ muôn màu.
Chẳng qua là vì lần này đã dạo chơi ăn uống trước nửa buổi, đầu bếp của chi bộ 153 cũng rất bình thường, thế nên Artoria hạ miệng lưu tình, không làm đầu bếp mệt chết mệt sống chỉ để nấu cơm.
Nhưng dù vậy cũng đủ khiến đám trung úy Ripper trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Chờ đến khi bếp trưởng thống kê và trình danh sách tiêu hao nguyên liệu lên, căn cứ trưởng cũng bị chấn động mạnh một phen.
Tay trái căn cứ trưởng bị nẹp thanh gỗ, chân trái bó thạch cao treo lên, hiện tại đang nằm trên giường bảo trung úy Ripper giơ báo cáo cho mình nhìn. Xem xong thì đau đầu nói: “Cậu nói xem, chúng ta có nên đề xuất với tổng bộ tăng thêm một điều trong quân quy không? Nói là ‘Không cho phép tự tiện mời đoàn du lịch Hope ăn cơm’ ấy?”
Trên trán trung úy Ripper chảy xuống một giọt mồ hôi: “Chỉ vì một bữa cơm mà đối xử với ân nhân của các binh sĩ như thế… dù vì nguyên nhân gì cũng quá đáng lắm ạ.”
“Nói cũng phải.” Căn cứ trưởng thở dài: “Thôi kệ, cầm báo cáo về sửa một tí, đăng là báo tổn thất sau chiến đấu thôi.”
Cái này đến lượt trung úy Ripper đau đầu, báo cáo tổn thất viết như thế nào? Chi bộ chiến đấu kịch liệt với băng hải tặc, toàn viên bị thương, không người chết, tiêu hao bao nhiêu đạn pháo, hỏng hai ống pháo…
Cái này đều không vấn đề gì. Nhưng nếu tăng thêm mấy cái sau chiến đấu tổn thất 50 cân thịt bò, 100 cân thịt dê, 100 con cá, 250 cân rau củ cộng thêm bao nhiêu dầu, muối, tương, dấm, còn mất 21 cái đĩa, hỏng 1 cái… Viết xong tổng bộ tin không?

“Ức ự!” Tom nấc cụt, rót một ngụm nước ấm, vài giây sau lại nấc, lại rót một ngụm nước ấm…
Perona và Wendy nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tom, hy vọng có thể giúp nó giảm bớt một chút. Nấc cụt không tính là bệnh, Wendy cũng không chữa được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận