One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 305: Rốt cuộc Sharkler đã nói gì? (2)

Chương 305: Rốt cuộc Sharkler đã nói gì? (2)
Trương Đạt Dã nói: "Chúng tôi không sao, bên ngoài phát hiện kẻ địch không?"
"Tôi vừa gặp một con ma, chỉ cần nó xuyên qua người thì sẽ..." Nói tới chỗ này, Sharkler thoáng khó xử. May mà bộ dáng mất mặt ban nãy không bị người thấy: "Sẽ u sầu, ủ dột cực kỳ. Nhưng sau đó có tiếng chiêng vang lên, con ma kia biến mất luôn."
"Hollow tiêu cực đối hiệu quả với cả người máy cơ à?" Trương Đạt Dã suy nghĩ một chút, hình như Sharkler cũng không phải người máy bình thường gì, có tác dụng với hắn cũng đúng thôi.
Ngoài ra, Trương Đạt Dã khá là tò mò không biết Sharkler rơi vào trạng thái tiêu cực đã nói cái gì…
...
Trong phòng nào đó tại lâu đài chính giữa Thriller Bark.
"Oái!" Một đứa bé tóc hồng thắt bím, đi tất sọc đen trắng, đội mũ công chúa nhảy dựng khỏi giường hét rầm lên, như thể bị dọa cho sợ hãi.
Bên cạnh có một con gấu đồ chơi đi tới, nó đội mũ tròn, nửa người dưới quấn băng vải, trên người có rất nhiều vết vá lại, ngoài miệng còn đeo khẩu trang: "Đại nhân Perona, ngài..."
"Kumashi! Không được nói chuyện! Nói chuyện không đáng yêu!" Perona khiển trách.
Kumashi bị mắng hốt hoảng khua tay không biết làm sao. Nó chỉ muốn quan tâm đại nhân Perona thôi mà.
"Thế mới đúng." Perona ôm bụng lớn của Kumashi dụi dụi, chờ cảm giác sợ hãi biến mất mới buông nó ra: "Ban nãy gặp phải người đáng sợ, cần mau chóng báo cho đại nhân Moria!"
Gecko Moria cao gần 7 mét, dáng người giống củ hành tây siêu cấp khổng lồ, mặt mày lẫn trang phục có phong cách ác ma và ma cà rồng gì đó.
Bình thường hắn thích vùi đầu ngủ trong phòng của mình, giao hết việc cần làm cho cấp dưới.
Sau khi hoàn thành công việc cần thiết, cũng chính là cắt bóng thì hắn sẽ ngủ suốt ba, bốn ngày, nửa đêm tỉnh lại, một hơi ăn hết đồ ăn của mấy ngày liền.
Nói hắn là tên béo chết tiệt cuồng ở nhà cũng không oan.
Lúc này là một buổi sáng hiếm có mà Moria còn đang tỉnh táo: "Phát hiện người đáng sợ à? Nữ kiếm sĩ trông rất mạnh và một… Tên gõ chiêng?"
"Vâng vâng, người kia gõ chiêng một cái, toàn bộ Hollow tiêu cực của em đã biến mất. Nữ kiếm sĩ kia cũng rất đáng sợ. Lúc đó em còn tưởng mình phải bị chém thành hai khúc rồi cơ!" Hollow tiêu cực tương đương với phân thân nhỏ của Perona, có thể dùng để điều tra tầm xa.
Quá trình lặp lại công việc ngày thường của chúng đều là thả thùng phiêu lưu, chờ đến khi thùng phiêu lưu bị mở, thả ra đạn tín hiệu thì đến lượt Perona phái Hollow tiêu cực đi xác định vị trí chính xác, những người khác lái Thriller Bark đến khu vực gần đó, dụ người lên đảo, cuối cùng dùng đủ loại thủ đoạn bắt sống, cắt cái bóng.
"Kiếm sĩ đáng gờm à? Tới đúng dịp lắm, vừa lúc có một thi thể rất mạnh thiếu cái bóng thích hợp, Kishishishishi~ "
Cơ thể mạnh thì phải xứng đôi với cái bóng mạnh mới có thể chế tạo ra zombie mạnh mẽ. Moria không nỡ tùy tiện tìm kiếm sĩ gắn vào cái xác kia.
"Horohorohoro ~" Nhóc Perona tuy không hiểu hắn nói gì, nhưng có vẻ là chuyện đáng để vui vẻ nên cũng cười theo: "Đúng rồi, đại nhân Moria, tôi còn thấy một con mèo đáng yêu lắm. Bắt cả nó đến nhé!"
Trong mắt Perona, Moria chính là người mạnh nhất. Dù kiếm sĩ và người gõ chiêng kia có vẻ cũng giỏi nhưng chắc chắn không phải đối thủ của đại nhân Moria.
"Kishishishishi~ Chuyện nhỏ này đương nhiên không phải vấn đề, gọi Absalom và Hogback tới!" Moria không muốn ra cửa chút nào, cứ giao chuyện này cho hai cấp dưới đáng tin là được.
...
"Nói cách khác, băng hải tặc Rumbar là một nhóm bạn cuồng âm nhạc tổ chức thành nhóm mạo hiểm à?" Diệp Ngôn hỏi như vậy.
"Vâng, điều kiện đầu tiên để gia nhập băng hải tặc Rumbar là phải nhiệt tình yêu thích âm nhạc. Băng hải tặc Rumbar chúng tôi có thể khiến trẻ con đang khóc cũng mỉm cười." Thông qua sự kiện Hollow tiêu cực vừa rồi, Brook lại lần nữa khẳng định, nếu những người trước mặt muốn bắt hắn thì hắn chỉ có thể dữ nhiều lành ít.
Bởi vậy, hắn lựa chọn nói hết một lèo chuyện của nhóm bạn mình, đặc biệt là chuyện cá voi Laboon rất có thể đang chờ hắn ở mỏm Sinh Đôi. Nói xong thì… cầu xin tha thứ.
Dù là khóc lóc lấm lem nước mắt nước mũi cũng chẳng sao cả, dù không cần tôn nghiêm cũng không thành vấn đề. Dù thế nào chăng nữa, hắn nhất định phải sống và rời khỏi vùng biển này. Dù có chết cũng phải hoàn thành hẹn ước với Laboon đã.
Sharkler hỏi: "Nhưng đã qua 40 năm rồi, sao ông chú biết chú cá voi nhỏ kia còn chờ ông ở chỗ cũ hay không?"
"Tôi có quyền gì kết luận rằng nhóc đã lỡ hẹn cơ chứ? Ban đầu hẹn rằng đi một vòng thế giới sẽ quay lại gặp nó, kết quả là toàn quân chết hết. Kẻ lỡ hẹn trước là chúng tôi! Dù tôi là người duy nhất chết đi mà sống lại, tôi cũng phải thay mọi người hoàn thành lời hứa này!"
"Phiêu lưu nơi này 40 năm, tôi cô đơn đến mức nghĩ đến chuyện chết đi lần nữa. Vậy thì Laboon chờ đợi 40 năm phải khổ sở đến mức nào chứ? Cho nên... Cho nên tôi kính nhờ các vị..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận