One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 636: Niềm vui ngược gà ở tân thủ thôn (2)

Chương 636: Niềm vui ngược gà ở tân thủ thôn (2)
Ví như hợp tác với hàng hải sĩ hàng đầu như Nami, thậm chí chỉ cần dịch chuyển vị trí một hòn đá ngầm là có thể tạo ra một xoáy nước lớn.
Dù băng Arlong không có nhân tài trong lĩnh vực này nhưng đem ra để đối phó với một thuyền hải tặc bình thường ở biển Đông là đủ lắm rồi. Dù sao nếu xoáy nước không đủ lớn còn có thể đục thủng đáy thuyền mà.
Tiếng gào thét hoảng loạn của đám hải tặc cùng chìm sâu xuống đáy biển chung với thuyền của chúng, toàn bộ người cá đắc ý quay về thuyền mình.
Arlong đứng từ xa quan sát các đồng bào dễ dàng đánh chìm một chiếc thuyền hải tặc thì chợt vững tin hẳn. Không hổ là vùng biển yếu nhất, cứ vậy thì kế hoạch sẽ càng ổn thỏa.
Kuroobi đưa hải đồ cho Arlong: “Đại ca Arlong, đây là hải đồ, còn có một ít Belly ạ.”
“Không ai bị thương chứ?” Arlong luôn đối xử khá tốt với đồng bào của mình, sau khi nhận được đáp án khẳng định, hắn nói: “Chia tiền cho mọi người đi.”
Chúng người cá vui vẻ chia tiền, bước đầu trải nghiệm niềm vui ngược gà ở tân thủ thôn.
Arlong gọi vài cốt cán tới cùng xem hải đồ.
Băng hải tặc này chuẩn bị khá là đầy đủ, chẳng những hải đồ chi tiết mà còn đánh dấu vị trí vài chi bộ hải quân gần đó, ghi rõ trưởng quan và binh lực. Điều này đặc biệt quan trọng đối với Arlong.
Sau khi quan sát một lúc, Arlong chỉ vào một hòn đảo và nói: “Chúng ta đi đến đây.”
“Nou, đảo Conomi ạ? Ở đây có gì đặc biệt không?” Bạch tuộc Hatchan tò mò hỏi.
“Nơi này cách chi bộ hải quân khá xa, dù dân làng có cầu cứu thì chờ hải quân chạy đến nơi là chúng ta cũng đã cướp sạch mọi thứ rồi. Đến lúc đó chúng ta có tiền trong tay là có thể đàm phán với hải quân.” Lúc này, Arlong nở nụ cười tự tin như một nhà thông thái: “Con người là sinh vật rất tham lam và sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền, kể cả việc bán đứng đồng loại của mình.”
“Không hổ là đại ca Arlong!” Thành viên cốt cán bội phục và tán dương, không ngờ đại ca Arlong lại biết rõ nhược điểm của con người như vậy, tốt quá rồi.
Arlong mỉm cười: “Được rồi, lên đường thôi!”
Bạch tuộc Hatchan chạy đến mũi thuyền, nắm cái miệng hình trụ của mình giống như thổi kèn, phát ra một đoạn giai điệu kỳ lạ.
Sau khi nghe thấy tín hiệu, bò biển Momoo thò đầu ra khỏi nước và nhìn Hatchan với đôi mắt to đầy ấm ức, như thể có dòng chữ “Tôi không muốn đi làm” được viết trên mặt vậy.
Tuy nhiên, Hatchan không hề có ý định thương hại nó mà ra lệnh: "Lên đường nào Momoo! Mục tiêu là đảo Conomi, hướng…”
Momoo nghe lời chuyển hướng, không dám phàn nàn chút nào. Nó khác với người cá, người cá là bạn đồng hành của Arlong, nếu Momoo ngoan ngoãn thì sẽ là một con thú biển kéo thuyền, còn nếu không nghe lời thì sẽ là đồ ăn dự trữ… Người cá không giống nhân ngư, người cá ăn thịt đấy.

“Có sơ hở, hãy xem em ăn ‘sói’ của anh!” Perona vui vẻ cầm quân cờ lên.
“Nước hay, nước hay.” Trương Đạt Dã cười ha hả, cầm ‘chuột’ của mình lên ăn ‘voi’ của Perona.
Perona sửng sốt một lúc rồi lao tới giật lấy quân cờ trong tay Trương Đạt Dã: “Không, không! Em đi nhầm, em không nhìn thấy!”
“Một bước đi cấm kỳ trở lại cô gái ạ.” Trương Đạt Dã dùng một tay đè đỉnh đầu Perona giữ lại, tận dụng lợi thế tuyệt đối về chiều dài cánh tay của mình để vô hiệu hóa đòn tấn công của cô nhóc.
Perona giãy giụa một hồi, tức giận ôm lấy cánh tay Wendy: "Wendy, anh ấy bắt nạt người ta, chúng ta không chơi với anh ấy nữa. Cậu lại đây chơi với tớ đi."
“Chuyện này…” Wendy nở nụ cười ngại ngùng, tại sao lần nào cũng như vậy? Cô không biết nên giúp bên nào mới tốt.
Trương Đạt Dã đặt cốc nước xuống trước mặt cô nhóc: “Em muốn đổi người phải không? Vậy thì ván này em nhận thua và uống nước đi.”
“Em còn lâu mới nhận thua!” Perona lại ngồi xuống, vắt óc suy nghĩ xem phải đi tiếp thế nào.
Carla thở dài: “Đúng là, lớn tướng rồi mà chơi trò chơi với trẻ con vẫn hiếu thắng như vậy.”
“Không, thắng là thắng, thua là thua, không phân biệt tuổi tác.” Artoria ủng hộ Trương Đạt Dã, vào thời điểm quyết định thắng bại thì phải nghiêm túc như thế này mới đúng.
“... Ở đây có một người còn nghiêm túc hơn! Cái kiểu nghiêm túc ở mấy điểm kỳ quái như thế đúng là giống Erza như đúc.” Carla vỗ trán, cô mèo cảm thấy Trương Đạt Dã không quan tâm đến chuyện thắng bại cho lắm, có hơn nửa là cảm thấy chọc Perona phát điên khá vui thôi.
Tom lấy tay che mắt, chẳng qua là khoảng cách giữa các ngón tay khá là rộng, mỗi lần Trương Đạt Dã và Perona di chuyển 'mèo' là nó đều khép các ngón tay lại.
Vì hình vẽ trên quân cờ có chữ 'mèo' là hình ảnh của nó nên Tom đã tưởng tượng ra cảnh chú mèo con đáng thương là mình bị lạc giữa một bầy thú hung dữ… Không ổn, cảm giác nhập vai quá mạnh, nó không dám nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận