One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 709: Khi chú Long vào bếp (2)

Chương 709: Khi chú Long vào bếp (2)
Xét tình hình thời gian dài như vậy không có phát đạn nào bay tới nữa chứng tỏ Artoria đang trên đường trở lại rồi.
Đặc công ở sảnh tiệc đã chẳng còn dư lại bao nhiêu, 'trấn trưởng Seven' rút đao đích thân ra trận, còn rất thông minh lựa chọn Trương Đạt Dã trông có vẻ dễ bắt nạt nhất.
Khi giao thủ, Trương Đạt Dã phát hiện thực lực kiếm thuật của Mr.7 rất khá, cảm giác mạnh hơn Zoro một chút… ý là Zoro của mấy tháng trước.
Nhưng với Trương Đạt Dã mà nói, một chiêu hạ gục là phát huy như thường, đánh hẳn hai chiêu là vờn hắn cho vui. Trương Đạt Dã không biết rằng Mr.7 này không phải Mr.7 trông giữ lựu đạn ở Alabasta sau này mà là người đi biển Đông mời Zoro gia nhập Baroque.
Sau khi Zoro từ chối, Mr.7 muốn diệt khẩu, kết quả là danh hiệu Mr.7 được dời tới người bây giờ đang là Mr.8.
Một chiêu đã qua, khi Trương Đạt Dã vung ghế gấp lên định chấm dứt chiến đấu thì có bàn tay vươn từ đất lên, nắm lấy cổ chân cậu.
Trương Đạt Dã ngẩn ngơ, học Wendy ngã dập mặt giữa chốn đất bằng.
"Cái khỉ gió gì?" Trương Đạt Dã che mũi cúi đầu nhìn lại, dưới chân cậu xuất hiện một cái cửa hang từ bao giờ, một đôi bàn tay móng nhọn đen sì đang bấu lấy mắt cá chân của cậu.
"Đồ ngu! Thằng đần! Là chuột chũi chứ không phải khỉ, đồ đần!" Miss Merry Christmas đã biến thành người chuột chũi, còn ẩn núp trong động hành hạ lỗ tai Trương Đạt Dã bằng giọng nói the thé của mình.
"Hì hì hì, cẩn thận này. Đón lấy màn trình diễn của gậy bóng chày đệ tứ đây!" Mr.4 to con vạm vỡ chui từ cửa động khác ra ngoài, vung gậy bóng chày đánh vào một quả bóng. Một tiếng ‘bốp’ vang lên, quả bóng bị gậy đánh cho biến hình, bắn vọt tới như đạn đại bác, nhắm thẳng đầu của Trương Đạt Dã.
Trên thực tế, trong quả bóng kia là lựu đạn thật, hoặc nói đúng hơn thì là đạn súng trường. Chẳng qua thứ này bắn ra từ khẩu súng ăn trái ác quỷ Inu Inu và biến thành chó lạp xưởng của hắn. Cũng không biết sao đạn lại biến thành hình quả bóng.
Một người lẻn dưới đất bắt cổ chân quấy nhiễu hành động kẻ địch, một người dùng gậy đánh bóng tấn công. Chiêu thức kiểu này đối phó tay mơ còn tạm được, chứ dây vào Trương Đạt Dã thì đúng là tự cao quá.
Đối mặt đòn tấn công này, Trương Đạt Dã chẳng thèm đếm xỉa, chỉ nhặt ghế lên vỗ thẳng vào móng vuốt đang bắt mắt cá nhân mình. Đằng nào cậu cũng biết Tekkai… À nhầm, cậu biết Haki vũ trang, nổ một chút cũng không chết được, không phải vấn đề gì lớn.
"Mày điên à? Đồ ngu, đồ đần!" Miss Merry Christmas vội vàng lùi trở lại hang, tuy bà dì này to béo núc ních nhưng động tác nhanh nhẹn cực kỳ.
Ghế gấp vỗ hụt, phủi ra một đống bụi mù. Quả bóng của Mr.4 đánh ra cũng nổ vang trời, chẳng qua không phải nổ trên người Trương Đạt Dã mà là bị Thụy Manh Manh dùng kiếm chặn lại.
Khói đen dày đặc bao phủ quanh người Thụy Manh Manh, trong khói đen truyền tới một tràng tiếng ho khan, Thụy Manh Manh oán trách: "Khụ khụ… Phì phì! Không phải quả bóng à? Sao còn nổ chứ, sặc chết tôi rồi!"
Wendy phất tay tạo ra một luồng gió thổi tan khói đặc, quan tâm hỏi: "Chị Manh Manh bị thương ạ?"
"Chị không sao." Thụy Manh Manh khổ não nhìn áo sơ mi trắng bẩn thỉu trên người.
"Nhưng không thể giặt sạch được bộ quần áo này rồi. Tiếc ghê." Không chỉ là quần áo, gương mặt nhỏ nhắn của Thụy Manh Manh cũng bị dính một lớp bụi mù khói thuốc súng, ngoài ra thì trên người không bị thương gì, cô có phải người bình thường đâu.
"Cảm ơn cô." Trương Đạt Dã thấy cô hơi chật vật thì khá là áy náy. Lẽ ra vừa rồi nên nhanh tay lôi bà dì Miss Merry Christmas lên chắn đạn mới đúng.
"Cẩn thận, tên béo kia cũng trốn vào lòng đất rồi." Carla bay trên không trung nhắc nhở.
"Hơn nửa là có một người có năng lực độn thổ, không biết lần kế sẽ chui ra từ đâu, cẩn thận dưới chân."
"Thế thì đừng chờ chúng đi ra." Trương Đạt Dã nhìn Tom đang ngủ say giữa chiến loạn, cân nhắc khả năng thả mèo xuống bắt chuột chũi, sau đó từ bỏ.
"Perona, đến lúc cần nhờ tới khả năng điều tra của em rồi."
"Cứ giao cho em đi!" Perona đắc ý chống nạnh, phất tay thả vài con ma trơi nhỏ tiến vào lối đi do Miss Merry Christmas đào lên để tìm người.
Mấy giây sau, mọi người như nghe được tiếng gì rồi có hai ma trơi nhỏ chui từ lòng đất ra xác định vị trí, ngây thơ nhìn đám Trương Đạt Dã.
Perona chỉ mặt đất: "Bên dưới chúng nó khoảng hai mét, đã không thể nhúc nhích nữa."
"Giỏi lắm." Trương Đạt Dã khen ngợi, vỗ vỗ bả vai Thụy Manh Manh:
"Đập chuột chũi nhé, mỗi người một con, có oán báo oán, có thù báo thù."
"Nhất trí." Thụy Manh Manh đi tới vị trí của ma trơi nhỏ, nâng kiếm khổng lồ lên.
Trương Đạt Dã lục lọi vũ khí của mình, tìm ra lật một cái búa to tướng giơ cao qua đỉnh đầu: ma lực sẵn sàng, ám năng lượng sẵn sàng, buff chân khí, Haki vũ trang quấn quanh: "Tám ~~~~ mươi!" (80)
(80)
Bạn cần đăng nhập để bình luận