One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 219: Một giây già đi (1)

Chương 219: Một giây già đi (1)
Jinbe tiến lên dẫm bàn tay hắn ta đang lấy thêm thuốc: "Còn ăn nữa thì không cần lão phu ra tay mày cũng chết."
"Chết cũng... Không sao!" Hody Jones dùng một cái tay khác bắt lấy cổ chân Jinbe, muốn gỡ chân hắn ra.
"Thật là hết thuốc chữa." Jinbe nhấc chân, cùng lúc bắt lấy cổ tay Hody, quăng hắn ta một vòng nện xuống vị trí cạnh đó.
Hody Jones ho ra một búng máu, chất độc ES trong túi vãi đầy đất, hắn ta giãy giụa hai cái, rốt cuộc không còn sức phản kháng thêm nữa.
...
Thành phố Long Cung, Hody Jones nằm liệt dưới đất, hai tay bị quặt ngược ra sau lưng, hai chân cũng bị trói.
Mấy chục viên chất độc ES còn thừa được đặt trong khay, đưa tới trước mặt Neptune, Jinbe ở bên cạnh đi theo, đề phòng bất trắc.
Nữ hoàng Otohime, tả - hữu đại thần và đám Trương Đạt Dã đứng cạnh xem Neptune tra hỏi.
"Nói cách khác, chính ngươi vừa trộm bảo khố, vừa ám sát nữ hoàng đúng không? Hody!" Neptune chất vấn.
"Đúng thế, là tao làm, chỉ tiếc..." Chỉ tiếc viên đạn kia bị loài người khốn kiếp cản lại, tiếc là cuối cùng hắn ta bị Jinbe bắt, Hody Jones không hối hận chút nào, chỉ có không cam lòng.
"Rốt cuộc tại sao phải làm đến mức này?" Neptune đằng đằng sát khí, đinh ba trong tay nện ra một cái hố nhỏ dưới nền đất.
Ăn trộm bảo khố hắn còn cảm thấy cũng bình thường, tổn thương Otohime mới là chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ nhất. Nếu không phải còn chưa tra hỏi rõ ràng, hắn hận không thể chọc chết Hody Jones tại trận.
Hody Jones hung tợn nhìn chằm chằm nữ hoàng Otohime: “Quá chướng mắt, chẳng những dám trở ngại chúng ta báo thù loài người, còn dám tuyên truyền khắp đảo đòi chung sống hòa bình với loài người, thậm chí đã sắp thành công rồi…
Ả đàn bà này thật sự chướng mắt. Với tao mà nói, nữ hoàng Otohime đáng chết. Không, chỉ giết ả còn chưa đủ, tao muốn lợi dụng ả dấy lên lòng căm hận của cư dân đảo Người Cá với loài người, đánh nát bấy giấc mộng giữa ban ngày ngu xuẩn kia.
Mà muốn làm được điểm này, chỉ cần giết ả rồi đổ tội cho loài người là được!”
Tả - hữu đại thần mắng: "Câm miệng! Dám buông lời càn rỡ với nữ hoàng!"
"Hody!" Lửa giận Neptune vẫn luôn đè nén bị hắn ta châm lên, nhấc đinh ba đâm thẳng về phía đầu hắn ta.
"Đừng!" nữ hoàng Otohime muốn ngăn trở, nhưng hoàn toàn không cần thiết.
Neptune đã tự dừng lại động tác, mũi đinh ba cách mặt Hody Jones chỉ có mấy cm, ai nấy kinh ngạc nhìn Hody Jones.
Hody Jones phách lối cười phá lên: "Giết tao cũng vô dụng. Ở phố Người Cá đâu chỉ có mình tao oán hận loài người! Ra tay đi, đại kỵ sĩ..."
Hody Jones nói xong cũng tự cảm thấy không đúng lắm. Sao nói có hai câu mà mệt rã rời thế, giọng cũng sai sai thì phải.
Ngay sau đó, Hody Jones cảm giác dây trói tay chân của mình lỏng ra, nhưng rõ ràng không có ai giúp hắn mở trói mà. Tại sao?
Bởi vì dược hiệu của chất độc ES đã trôi qua, tác dụng phụ bắt đầu xuất hiện. Mọi người trơ mắt nhìn Hody Jones như bong bóng xì hơi, từ một gã đàn ông vạm vỡ ba mét biến thành một ông cụ gầy trơ như que củi.
Mái tóc trắng dày mạnh khỏe thoáng cái rụng lả tả, chỉ còn lơ thơ vài sợi, màu tóc cũng cằn cỗi, trông không có tí sức sống nào.
Ngay cả giọng nói cũng trở nên uể oải.
Bởi vì bắp thịt toàn thân hắn ta héo rút nên sợi dây trói vốn chặt cứng lại tự rơi xuống.
Nhưng lúc này chẳng ai vội vàng đi lên trói hắn ta lại cả. Trông hắn ta thế này, có đứng lên được không cũng là cả một vấn đề rồi.
"Đây chính là tác dụng phụ của chất độc ES à?" Neptune buông đinh ba xuống, hắn ta thế này rồi, không giết cũng chẳng sống được bao lâu. Thôi thì giữ mạng hắn ta một thời gian, coi như cảnh cáo người khác một phen.
Jinbe nói: "Nói cho cùng, dùng thuốc hi sinh lực lượng sinh mệnh đạt được sức mạnh tạm thời không phải đường đúng."
Neptune gật đầu: "Hay là tiêu hủy toàn bộ chất độc ES còn thừa lại đi."
"Tôi cảm thấy giữ lại thì hơn." Trương Đạt Dã nói: "Rèn luyện là chuyện của rèn luyện, lưu một lá bài tẩy để liều mạng với kẻ địch cũng không tệ lắm."
"Có thứ này tồn tại sẽ cho người ta sinh ra lệ thuộc, mất đi dũng khí chiến đấu liều chết, như vậy sẽ không thể phát huy toàn bộ lực lượng."
Jinbe có tư duy của võ giả, chủ trương gặp cường địch phải liều chết đánh một trận, như vậy có lẽ sẽ bùng nổ tiềm lực, chiến thắng địch nhân đồng thời tăng tiến thực lực thêm một bước. Dùng thuốc sẽ triệt tiêu hoàn toàn ý chí chiến đấu liều chết đánh đến cùng.
"Cùng lắm thì tăng thêm một quy định, không tới nước cuối cùng không thể vận dụng gì đó. Thế thì sau này nếu gặp phải cường địch không thể thắng nổi còn có khả năng lật ngược ván cờ." Trương Đạt Dã nhớ Alabasta cũng có vật tương tự, gọi là nước Anh Hùng hoặc Gosui.
Uống vào là sức mạnh sẽ tăng nhanh nhưng cái giá là phải chết. Dù đám người kia uống vào rồi vẫn bị vua Cát xử trong một chiêu nhưng nguyên nhân chủ yếu là người thường không lý giải được năng lực giả hệ tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận