One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 842: Con số chương này thật nguy hiểm (2)

Chương 842: Con số chương này thật nguy hiểm (2)
Đương nhiên cũng có một vài người thuần túy muốn tới tìm kiếm vận may đều oán thầm trong lòng, nghi ngờ rằng thuyền trưởng phái mình đi tìm chết...
Một số người nhìn nhau, xác nhận cùng chung mục đích, đều là những người muốn chạy trốn.
Bọn họ cầm kiếm lên, giả vờ liều mạng nhưng thực ra lại tìm cơ hội đâm vào tim những kẻ thật sự muốn liều mạng.
Trên Hope, đối mặt với đạn pháo bay tới từ bốn phương tám hướng mà không một ai hoảng loạn.
“Yarinami - bắn nhanh!” Sharkler giơ lòng bàn tay lên, đánh ra từng mảng giọt nước, kích nổ từng viên đại bác giữa không trung.
“Thiên Long dực kích!” Wendy dùng đủ loại ma pháp gió khác nhau thổi bay những viên đạn pháo.
“Không Sa Lưu Bích!”* Vivi nâng hai tay dâng lên một bức tường cát giữa không trung, để đạn pháo đâm vào nó nổ tung, sau đó lại điều khiển cát lấp kín lỗ hổng bị nổ. Tên chiêu thức này là do Trương Đạt Dã thuận miệng nói, Vivi cảm thấy rất thích, xịn hơn mấy cái tên kiểu Thanh kiếm kim cương của Crocodile nhiều.
* Phỏng theo Thổ độn: Thổ Lưu Bích trong Naruto
* Phỏng theo Thổ độn: Thổ Lưu Bích trong Naruto
“Hollow mini - Bom ma!” Perona hời hợt thả ra một đàn ma trơi nhỏ, dễ dàng kích nổ những quả đạn pháo giữa không trung.
“Long Bạo Phá!” Chú Long sử dụng sức mạnh của Long phù chú, đưa tay quét ngang là xử xong một mảng lớn.
Artoria chuyên tâm cầm lái, Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh cầm kiếm phòng thủ, vịt Karoo và Carla chỉ có thể ở bên cạnh cổ vũ động viên cho mọi người.
Không phải Diệp Ngôn không có cách nào ứng phó với đạn pháo, chỉ là Hỗn Độn thú sợ nước không dám ra, các cách khác thì hiệu suất quá thấp, cộng thêm lực lượng phòng ngự trên thuyền đã dư dả, cậu ta dứt khoát đứng cạnh nhóm loli quan sát tình hình bên địch để phòng trường hợp đột xuất… Nếu thật sự có nguy hiểm thì cậu ta sẽ thả Cờ Yêu ra cản đạn.
“Ớ, hình như 2 con thuyền kia muốn chạy thì phải?” Diệp Ngôn quan sát một hồi, lại phát hiện ra tình huống bất thường thật.
Wendy ở ngay bên cạnh lập tức nói: “Carla, chúng ta đuổi theo đi?”
Không đợi Carla đáp lại, Diệp Ngôn giành nói trước: “Vẫn là để anh đi cho, Wendy quên mình bị say sóng rồi à? Không cẩn thận sẽ có nguy hiểm.”
“À…” Wendy xấu hổ đáp: “Em toàn đi bằng Hope nên suýt quên mất chuyện này…”
Sau khi nói rõ với mọi người, Diệp Ngôn thả Kim Nhị Bằng ra, để Kim Nhị Bằng đưa mình vượt qua độ cao mà đạn pháo có thể chạm đến, đuổi theo hai chiếc thuyền hải tặc đang chạy trốn.
Tom cũng không nhàn rỗi, nó móc ra hai khẩu súng lục ổ quay, nhắm chuẩn vào đạn pháo và bắn loạn xạ.
Những quả đạn pháo bị nó bắn trúng rất phản khoa học mà bị thủng lỗ chỗ, đạn vẫn tiếp tục bay về trước 1 đoạn nữa như không có chuyện gì rồi như thể đột nhiên ý thức được mình trúng đạn, bắt đầu rụng lả tả xuống như chim bị bắn. Tom hài lòng thổi khói từ họng súng.
Nhưng đúng lúc này, một viên đạn pháo thủng 3 lỗ đạn rơi trúng đầu Tom làm cho nó ngã sấp mặt, mà đạn thì không có ý định nổ chút nào.
Tom bất mãn đứng dậy, chống nạnh nhìn viên đại bác, nghĩ thế nào mà thọc ngón tay vào ba cái lỗ đạn và bày ra tư thế ném bowling.
Tom nhắm một mắt lại nhắm chuẩn, phát hiện một người đang gọi điện thoại nên lùi lại mấy bước chạy lấy đà, sau đó ném ‘Bowling’ ra ngoài. Cánh tay Tom bị kéo duỗi thật dài, Tom nhìn thoáng qua màn hình nào đó, sau đó bị ‘Bowling’ kéo theo bay véo ra ngoài.
“Vút~”
Katebi đang trò chuyện điện thoại với chị đại như nghe thấy âm thanh gì đó, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, một viên đạn pháo đang bay thẳng về phía đầu hắn.
“Đạn pháo?” Katebi vô ý thức rụt đầu lại, đạn pháo bay sát da đầu của hắn mà qua, để lại 1 vết cạo trọc giữa đỉnh đầu.
Khi Katebi ngẩng đầu lên lần nữa, một con mèo đập bẹp vào mặt làm hắn ngã lộn ngược. Đạn pháo theo cánh tay Tom bắn trở về, đập bốp vào đầu Katebi.
“Cái gì thế này!?” Katebi choáng váng đứng dậy, vất vả lắm mới có thể kéo Tom ra khỏi mặt hắn.
Thế là Katebi xách Tom, Tom xách đạn pháo, một người một mèo lúng túng nhìn nhau, Tom giơ bàn tay không dính vào đạn pháo lên, cười tủm tỉm vẫy vẫy chào hỏi.
“Đây là... con mèo của đoàn du lịch Hope à?”
“Mèo á? Mèo nào?” Giọng nói của Anne phát ra từ miệng Den Den Mushi.
“À, chị đại... Hửm? Mùi gì vậy?” Katebi ngửi được mùi thuốc súng nên ngẩng đầu cẩn thận ngửi.
Tom bị hắn nắm trong tay cũng thực hiện động tác tương tự, hai vị này đưa mắt nhìn theo làn khói nhẹ giữa không trung, cuối cùng nhìn đến quả đạn pháo trong tay Tom.
Quả đạn pháo dường như đã nhớ ra rằng mình là đạn pháo, nó định phát nổ.
“Vứt đi, mau vứt đi!” Katebi hét to, nhất thời không nhớ tới việc mình có thể ném Tom đi.
Tom vội vội vàng vàng muốn rút ngón tay ra nhưng không được.
Dưới tình thế cấp bách, Katebi đành phải hỗ trợ, Tom dùng hai chân đạp đạn pháo, Katebi dùng hai tay ôm đạn pháo kéo về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận