One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 526: Rời đi và gặp chiến đấu (2)

Chương 526: Rời đi và gặp chiến đấu (2)
"Giỏi quá!" Trương Đạt Dã vui vẻ, thế này khác gì khả năng bẩm sinh của Nami đâu? Nguồn ma lực của Wendy chính là không khí, cho nên cực nhạy với sự thay đổi của không khí, có thể phán đoán thời tiết qua sự thay đổi ấy thì có khi còn mạnh hơn Nami ấy chứ.
Nếu lại học tập thêm... Không đúng, phương diện hải lưu để Sharkler phụ trách là được, chỉ cần hai người họ phối hợp với nhau thì thành đội hàng hải mạnh nhất rồi!
"Anh còn đứng đấy làm gì? Wendy dự đoán rất chính xác. Sắp có bão rồi đấy. Không cần chuẩn bị gì à?" Carla thúc giục.
"Anh đang mừng!" Trương Đạt Dã xoa đầu Wendy: "Wendy, sau này khi nào cần báo động thời tiết ác liệt thì trông cậy vào em rồi."
"Vâng!" Wendy vui vẻ đồng ý.
"Khụ khụ..." Trương Đạt Dã thét lên: "Tất cả mọi người chú ý, sấm đánh, trời mưa, thu quần áo đi!"
Wendy và Carla sững sờ. Điểm chính là thu quần áo à?
Đúng vậy, bão táp thì họ gặp ở Đại Hải Trình suốt rồi, không đến nỗi hoảng hốt. Bão biển Đông chắc cũng chẳng ác liệt hơn Đại Hải Trình đâu, vấn đề duy nhất cần lo lắng là đừng quên quần áo vừa giặt xong, xối ướt hoặc bị thổi bay thì phiền lắm.
Sau một hồi láo nháo, Hope thành công xuyên qua bão táp. Perona oán giận: "Không phải mùa đông à? Sao mưa mà không có tuyết?"
Cô nhóc biết thời tiết bốn biển không loạn như Đại Hải Trình, đã mong tuyết rơi lâu lắm rồi, không ngờ chỉ chờ được một trận mưa.
"Mưa mùa đông thì có gì lạ đâu. Chắc tại vị trí hiện tại của chúng ta tại vĩ độ thấp quá." Trương Đạt Dã nói: "Được rồi, tắm rửa thay quần áo nhanh lên, đừng bị cảm."
"Biết rồi, anh lắm lời ghê." Perona rề rà về phòng mình.
"Tom, nấu ít canh nóng uống nhé? Hoặc trưa nay ăn lẩu đi?" Trương Đạt Dã tính toán, cũng đến giờ cơm rồi.
Tom vỗ ngực một cái, bày tỏ không thành vấn đề.
“Véo bùm!” Một viên đạn đại bác nổ vang cách Hope không xa, bắn lên một cột nước.
Tiếp đó, từng viên đại bác bay tới rơi quanh Hope, nước biển dập dờn làm Hope lảo đảo lắc lư, nồi lẩu trên bàn cũng sóng sánh theo, nước canh bên trong muốn bắn ra bất cứ lúc nào.
Trương Đạt Dã cau mày: "Ai thế hả? Chúng ta ăn lẩu không hát hò, sao còn có người tới đánh cướp?"
Bên nổ súng là một chiếc thuyền hải tặc lớn, mũi thuyền khá có duyên với Hope, là hình cái đầu con mèo mun, ký hiệu trên cờ hải tặc cũng là đầu lâu mèo.
Lúc này, một người đàn ông tóc vuốt ngược mặc âu phục đang ngồi ngay ngắn ở vị trí thuyền trưởng, nâng lòng bàn tay đẩy nhẹ mắt kính, đáy mắt lóe lên ánh sáng của trí tuệ.
Người đàn ông này tên là Kuro, bởi vì quỷ kế đa đoan, kế hoạch chu đáo nên được xưng là "Trăm Kế".
Lần tập kích này cũng không phải là nổi hứng nhất thời, là do hoa tiêu thấy có con thuyền cỡ trung giữa cơn bão đằng xa nên Kuro lệnh cho cấp dưới canh chừng ngoài phạm vi bão.
Theo ý của hắn, đối phương chắc chắn sẽ bị bão chơi đùa đến mệt sống mệt chết, mà sau khi thành công xuyên qua cơn bão cũng là lúc buông lỏng cảnh giác, đó chính là thời điểm tốt nhất để tấn công!
Bên mình là thuyền buồm lớn, bên địch là thuyền buồm nhỏ, dù so sánh hỏa lực hay nhân số thì bên mình đều chiếm ưu thế. Chưa kể thể lực đối phương đã cạn kiệt, không chút đề phòng, bên ta thì thể lực dồi dào, chuẩn bị đầy đủ. Lần tập kích này nhất định thành công!
"Khai hỏa, khai hỏa!" Jango đội mũ rộng vành, đeo kính râm hình trái tim đang chỉ huy pháo thủ tấn công. Hắn là thuyền phó của con thuyền này, kiêm chức thôi miên và vũ công.
"Không hổ là thuyền trưởng, con thuyền kia hoàn toàn không phản ứng kịp!"
"Chuẩn, chuẩn!"
"Kế hoạch của thuyền trưởng là vô địch!"
Một đám tiểu lâu la hoan hô rầm trời, khen kế hoạch của Kuro không dứt miệng, mong đợi không biết hôm nay có thể thu hoạch bao nhiêu.
Một đám ngu xuẩn! Kuro lại dùng lòng bàn tay đẩy gọng kính, nở nụ cười đắc ý.
Chờ con thuyền kia kịp phản ứng sẽ chạy trốn ngay lập tức, nhưng tốc độ của nó sao so được với thuyền của hắn. Trong quá trình truy kích cho vài chục phát đại bác bắn sạch dũng khí của chúng rồi lên thuyền giáp lá cà để kết thúc...
Lại là một lần kế hoạch hoàn hảo! Chỉ cần có kế của mình vạch ra, dù cấp dưới là một đám ngu đần cũng có thể đánh đâu thắng đó khắp vùng biển rộng lớn này.
Mặc dù khi thanh danh vang dội, dạo gần đây hải quân đuổi bắt cũng chặt chẽ hơn trước nhiều nhưng Kuro luôn có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo để đùa bỡn hải quân. Cái cảm giác thành tựu ấy lúc đầu khiến hắn say đắm, nhưng về lâu về dài cũng cảm thấy chán.
Lại làm hải tặc vài năm đi, nếu đến lúc đó tình hình còn không có gì thay đổi thì lại nghĩ một kế hoạch toàn thân trở ra.
Kuro trầm tư, làm hải tặc cũng không phải kế hoạch lâu dài mà.
"Thuyền trưởng! Tiêu rồi thuyền trưởng ơi!" Một tên lâu la hoảng loạn báo cáo: "Kế hoạch của ngài sai lầm rồi!"
Không thể nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận