One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 690: Duyên phận còn gì (2)

Chương 690: Duyên phận còn gì (2)
"Ái ui! Tên khốn kia đánh lén tao! Có tí võ đức nào không hả? Đánh yêu đừng đánh mặt biết không!" Mã Lão Ngũ hùng hổ lùi đầu về, tiếp tục tham chiến.
"Được rồi, Laboon cũng bảo là không thèm để ý còn gì. Chẳng phải có câu vết sẹo là huân chương của đấng hảo hán hay sao." Trương Đạt Dã khuyên một câu, sau đó nói: "Ai đánh nhau thì đánh nhau, ai ca hát thì ca hát đi, tiếp tục buổi tiệc!"
Crocus nhìn thoáng qua bàn cơm: "Tôi cảm thấy nên chuẩn bị thêm một ít nguyên liệu nấu ăn thì hơn."
Trương Đạt Dã không cần quay đầu lại, cũng chẳng cần nghĩ ngợi đã gật đầu cái rụp: "Nói có lý."
Chuyện nguyên liệu nấu ăn thì không cần quá lo, động tác nhảy chồm của Laboon vừa rồi không chỉ hỗ trợ mọi người vận động tiêu cơm mà còn mang lên bờ vô số thủy sản phong phú, đủ loại tôm, cua, cá là không phải bàn, còn nguyên một con động vật biển cỡ nhỏ bị dạt vào cửa dưới hải đăng kia kìa.
Tom khôi phục nguyên trạng đã đang tung tăng lựa chọn loại cá mình thích ăn, cứ như chiếc mèo bị sóng vỗ thành bánh thịt không phải nó.
Những người khác cũng nhanh chóng xách đủ loại đồ đựng gia nhập đội ngũ thu nhặt. Sau khi thấy rõ bọn họ đang làm gì, Laboon nhẹ nhàng xoay người chìm vào trong nước, một lúc sau nó quẫy đuôi một cái, một con động vật biển bị nó đánh xỉu ném lên bờ.
"Yohohoho~ Laboon trở nên đáng tin cậy ghê nha!" Brook khen.
"Uu~" Laboon vui vẻ đáp lại, sau đó lại lặn xuống nước, lát sau lại có vài con cá lớn xây xẩm mặt mày bay thẳng lên bờ.
Hiệu suất bắt cá cao như vậy đạt được sự khẳng định của Artoria và Tom, hai vị này không dùng ánh mắt nhìn đồ ăn để ngó Laboon nữa, làm cảm giác an toàn của Laboon tăng lên vài bậc.
Thấy cảnh này, Trương Đạt Dã tò mò hỏi: "Ngài Crocus, ngài vẫn luôn thủ tháp ở chỗ này thì có nguồn tiếp tế không ạ? Hay Laboon ngày nào cũng bắt cá như thế để nuôi ngài?"
"Đương nhiên không phải." Crocus nói: "Đừng có nhìn tôi như thế, trước kia tôi cũng xem như nửa chủ nhân của Laboon đấy. Đâu ra chủ nhân trông cậy thú cưng nuôi mình chứ?"
Mặt già của Trương Đạt Dã đỏ bừng. Ngại quá, ban đầu tôi chính là loại chủ nhân vô dụng được thú cưng nhà mình nuôi đấy ạ. Dạo gần đây tôi mới có khả năng tự mình sinh tồn ở thế giới này.
Cũng may Crocus cũng không phải cố ý chế giễu Trương Đạt Dã, chỉ tiếp tục nói: "Thủ tháp cũng có tiền lương, có thể đến thành trấn gần đây mua vài món đồ. Ngoài ra chính tôi cũng biết bắt cá nữa."
"Thành trấn gần đây ạ?"
"Ừ, ví dụ như núi Whisky khá gần, chỉ cần nửa ngày đi thuyền là tới. Nếu thể lực đủ tốt thì còn có thể bơi qua đó nữa." Crocus nói: "Nhưng nghe nói thời gian này thị trấn bên đó bị một nhóm tội phạm chiếm giữ, nếu cô cậu muốn tiếp tế thì tốt nhất..."
Crocus khựng lại, ông chỉ phản xạ nói những lời công thức cho mấy tay mơ vừa vào Đại Hải Trình, nói một nửa mới chợt nhớ hình như mấy người trước mắt thích tìm tội phạm nhất đấy.
Trương Đạt Dã gật gù: "Vâng, cháu hiểu rồi. Muốn tiếp tế thì tốt nhất là tới thị trấn đấy đúng không? Nói không chừng còn có mua đồ không mất tiền."
Crocus há hốc mồm, không thể nói ra lời khuyên nhủ được, chỉ đành hỏi: "Qua loa quyết định đường thuyền như thế cũng được à?"
Trương Đạt Dã đáp: "Không sao, đằng nào chúng cháu cũng phải tới Alabasta, vừa lúc cũng ở đường biển này. Còn khéo hơn nữa đó là cái gã Midnight ông nói cũng đi đường biển này mà. Không phải duyên phận thì là gì!"
Crocus không còn gì để nói. Tôi tưởng cậu nói đùa cho vui thôi, hóa ra cậu định đi bắt người ta thật à? Nói xấu cậu một câu mà cần đến mức ấy cơ à? Dù rằng đầu gã trị giá 4000 vạn đi nữa…
Nếu Trương Đạt Dã biết suy nghĩ của ông thì chắc sẽ đáp lại một câu: Không quản việc nhà không biết củi gạo đắt. Ông làm sao hiểu được cảm giác nuôi một đám sành ăn đau ví nhường nào.
...
Sau khi chỉnh đốn ở mỏm Sinh Đôi, mọi người rối rít đi trải nghiệm một phen cưỡi cá voi, thậm chí chui vào dạ dày Laboon chơi một vòng.
Lúc này Brook mới biết Crocus hao tốn bao nhiêu tâm tư trên người Laboon. Bởi vì da của Laboon quá dày, vì muốn tiêm thuốc an thần khi Laboon nổi điên mà Crocus sửa chữa ra một lối đi trên người Laboon.
Ngoài ra thì Laboon nổi điên ngày càng thường xuyên nên ông còn đang cân nhắc làm mô hình một đảo nghỉ phép nhỏ trong dạ dày Laboon để ở, vẽ lên vách dạ dày đủ loại trời xanh mây trắng gì đó.
Trương Đạt Dã ngơ ngơ ngác ngác, tuy lúc xem truyện cảm thấy rất thú vị, nhưng giờ nhìn tận mắt thì tất cả hành vi như đào lỗ trên người, lắp cánh cửa hoặc là vẽ trong dạ dày… đều rất quái lạ. Với cả nguồn sáng trong dạ dày từ đâu mà tới?
Thân là cá voi đương sự bị thăm quan, Laboon cũng cảm thấy rất quái. Một đám bạn bỗng nhiên nói muốn chui vào dạ dày của mình du ngoạn một vòng và vân vân… giống như đột nhiên nói có thể để vài chàng đẹp trai, vài nàng xinh gái và bé loli chạy chơi bên trong mạch máu vậy. Thật quái lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận