One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 798: Bá quốc - bản cải tiến (4)

Chương 798: Bá quốc - bản cải tiến (4)
"Lại là... chiêu thức như vậy à?" Mr.1 che ngực, ngửa mặt ngã xuống đất: "Lại bại bởi kiếm sĩ rồi..."
Tom khó chịu đi tới, người này đang đánh yên lành với nó sao tự nhiên lại chạy đi tìm chủ nhân.
Trương Đạt Dã đảo kiếm, cắm xuống mặt cát sát bên cổ Mr.1: "Bây giờ có thể nói chuyện nghiêm chỉnh được chưa? Người kia đi đâu rồi hả?"
"Khụ khụ... Ha ha... Biển khơi thật là rộng lớn..." Mr.1 giống như là đột nhiên ngộ đạo, nghĩ tới lời nói, cách nghĩ của mình trước kia đúng là ánh mắt thiển cận, cực kỳ nực cười.
Nhưng đối mặt câu hỏi của Trương Đạt Dã, hắn vẫn không chịu nói: "Không có lệnh của Boss, tao sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức nào có liên quan đến tổ chức."
Trương Đạt Dã chỉ chỉ Crocodile bên kia đang đánh mấy trận với trung tướng Yamakaji: "Nói anh nghe, Boss của anh sắp bị đánh chết rồi."
Nhưng Mr.1 còn chẳng buồn nhìn, chỉ bình tĩnh nói: "Dù vậy cũng chẳng quan hệ gì."
"Chậc." Trương Đạt Dã khá là bội phục lòng trung thành này nhưng không muốn cứ thế từ bỏ đầu mối tới tay. Cậu ngẫm nghĩ một thoáng rồi kêu: "Tom, chọc hắn!"
Tom nở nụ cười tà ác, giơ kiếm lên.
Mặt Mr.1 tái mét, hắn không hề muốn trải nghiệm quá trình kia lần nữa, thế nên không biết lấy đâu ra sức lực chống hai tay dưới đất lộn vòng uốn người.
Nhìn khá là giống cú đá xoáy chân hạc của Chun Li, chỉ là hai chân của hắn biến thành hai lưỡi kiếm sắc bén thôi.
Tom rụt đầu lại, lưỡi kiếm vạch qua ngay giữa đỉnh đầu nó và cái mũ giữa không trung, cái mũ quay vòng vài vòng rồi đáp lại trên đầu nó, mỗi tội lại che mất tầm mắt.
Trương Đạt Dã không né tránh mà vung kiếm chém thêm hai vết thương sâu thấy xương trên đùi hắn ta.
"Thà khuất nhục chết đi..." Mr.1 khụy một chân trên đất, toàn thân biến thành lưỡi kiếm, dùng sức lực cuối cùng bắn ra đâm về phía Trương Đạt Dã: "Tao thà chết dưới kiếm của mày! Người chém!" (Supaida)
(Supaida)
"Thành thật mà nói, người tầm thường như tôi rất khó lý giải được ý tưởng của mấy người các anh. Nhưng thôi, để tôi giúp anh thỏa lòng." Trương Đạt Dã điều động toàn bộ lực lượng tấn công mà mình biết, chém ra một kiếm mạnh nhất từ trước tới nay!
"Bá quốc - cải tiến!"
“Ầm!”
Mũi kiếm của cậu đối chọi gay gắt với mũi kiếm do Mr.1 biến thành. Kiếm của Trương Đạt Dã tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt, trong đó còn kèm theo rung động vô hình, vài loại lực lượng khác nhau quấn quanh một chỗ bị cậu thả ra.
Một cột sáng bao phủ toàn thân Mr.1 rồi phát ra tiếng nổ vang dội đất trời, sau đó giữa sa mạc xuất hiện cái hố to đường kính tới 10 mét, sâu 3 mét.
Mr.1 lẳng lặng nằm ở đáy hố, lưỡi kiếm hình người này đã oằn èo biến hình, còn chảy máu tươi ồ ạt.
Thấy lưỡi kiếm do Mr.1 biến thành dần khôi phục hình người, Trương Đạt Dã nhớ lại cảm giác vừa rồi: "Này, vừa nãy anh mạnh hơn một tí đấy, xấp xỉ được xưng là kiếm sĩ có khả năng chém sắt rồi."
"A... Thế à... Tuy..." Mr.1 nhếch môi cười méo mó, sau đó im bặt không tiếng động.
Hắn muốn nói là tuy rằng tao chỉ là một sát thủ, chưa bao giờ tự nhận là kiếm sĩ.
"Hắn là sát thủ, là cặn bã, kẻ tiếp tay cho tên làm ác càng trung thành thì mức độ nguy hại càng lớn." Trương Đạt Dã cảm thấy xấu hổ vì mình sinh ra cảm giác bội phục hắn. Người như thế không đáng để bội phục, hắn chỉ là tội phạm bị truy nã vài triệu thôi mà.
Tom bị chiêu vừa rồi của Trương Đạt Dã dọa cho giật mình, bất mãn chống nạnh lườm Trương Đạt Dã. Nếu không phải mèo tránh mau thì đã bị lan tới rồi!
Nó giơ hai ngón tay về phía Trương Đạt Dã, suy nghĩ một lát lại đổi thành ba ngón tay, ý là cơm tối hôm nay ít nhất phải cho nó thêm ba con cá.
"Được, chỉ cần mày ăn nổi." Trương Đạt Dã sờ đầu Tom, cười bế Tom lên: "Tom ơi, sau này tao cũng là người có thể tiện tay đánh ra hiệu ứng sáng đấy!"
"Chậc." Crocodile đã đoán trước rằng Mr.1 sẽ chiến bại nhưng không có cách nào. Hắn cảm thấy chính mình cũng không dám đón đỡ đòn tấn công như thế: "Cồn cát hình bán nguyệt!"
Một luồng đao cát quét qua, Yamakaji vung kiếm chém ngang, lại lấn người mà lên, hai đại lão hút xì gà phun khói thuốc đầy mặt lẫn nhau.
Lưỡi kiếm và tay móc độc chụm cùng một chỗ, móc câu độc của Crocodile có dấu hiệu muốn gãy.
"Trung tướng, nhìn chằm chằm người khác như thế là không hay lắm đâu nhỉ?" Crocodile cười nói: "Hình như vừa nãy móc câu độc của tao vô tình quẹt phải quốc vương bệ hạ kia đấy. Nói cách khác, nếu còn tiếp tục ngăn cản tao thì ông ta sẽ không sống qua hôm nay đâu."
"Gì cơ?" Yamakaji nhìn móc độc trước mặt, một giọt chất lỏng màu tím nhỏ xuống mặt cát, khiến cát xì xèo toát ra khói trắng rất không khoa học.
"Bão cát!" (Sables) Crocodile vung tay phải lên, một luồng cát như vòi rồng sinh ra từ dưới chân Yamakaji, khiến ông bay ra ngoài.
(Sables)
Bạn cần đăng nhập để bình luận