One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 426: Làm gì có ai tin kỹ năng diễn xuất vụng về này (1)

Chương 426: Làm gì có ai tin kỹ năng diễn xuất vụng về này (1)
Tom tò mò vươn cổ ra hít mạnh, nó cũng là động vật nhưng hoàn toàn không ngửi thấy mùi gì cả.
Mã Lão Ngũ nói tiếp: “Nhưng những khí này có độc, tiếp xúc lâu sẽ gây bệnh, tốt nhất đừng thử thì hơn. Nhờ những cái cây này nên các thôn dân mới có thể sống sót trên hòn đảo đầy rẫy thú dữ.”
Tom sợ hãi rụt cổ lại, dùng hai tay bịt chặt mũi mình và nín thở.
Mã Lão Ngũ có khứu giác nhạy bén, những mùi này có tính sát thương cực lớn với nó. Sau khi báo cáo xong, nó lập tức nhìn Diệp Ngôn với vẻ tội nghiệp: “Chủ nhân, tôi muốn trở về Cờ quái vật vàng.”
“Về đi.” Diệp ngôn cũng không ép nó.
“Không dám đi thẳng thì đi vòng qua, dẫn những người này vào trong thôn cũng không phải chuyện gì tốt.” Trương Đạt Dã nhẹ nhàng kéo tai phải của con voi ma mút, ra hiệu cho nó chuyển hướng.
Bởi vì lãng phí chút thời gian ở phía trước khu rừng nên đội phía sau đã nhanh chóng đuổi kịp, người dẫn đầu bật cười lớn: “Ha ha ha, không ngờ động vật cũng không dám đến gần daft-green? Bắn cho tôi!”
Hàng trăm tên hải tặc cưỡi đủ loại mãnh thú vây thành hình bán nguyệt quanh bìa rừng, giương súng bắn.
Một số mũi tên chứa thuốc gây mê liều mạnh nhắm vào voi ma mút. Một số đạn thường thì nhắm vào người ngồi trên lưng voi.
Nhóm Trương Đạt Dã ai nấy dùng vũ khí của mình để hất văng viên đạn nên không hề hấn gì, nhưng con voi ma mút quá khổng lồ, lại thêm bị trúng nhiều kim gây mê khi đang chạy.
“Paon ú ú~” Con voi ma mút ỷ vào bộ lông dài của mình để ngăn phần lớn kim gây mê xuyên qua da, nó chạy điên cuồng lao vào đám đông đang tấn công mình.
Đám hải tặc bị đụng mạnh đến nỗi người thú ngã lộn nhào, kêu la liên tục. Đám Trương Đạt Dã nhân cơ hội giúp voi ma mút rút kim gây mê và nhảy xuống khỏi lưng voi.
Trương Đạt Dã vỗ đùi nó: “Đi nhanh đi, vừa nãy vất vả cho mày rồi.”
Con voi ma mút nhìn cậu, lắc cái vòi dài hất văng chục tên hải tặc, rồi mới loạng choạng cơ thể bị thuốc mê ảnh hưởng mà rời đi.
“Chết tiệt, chỉ là một con thú hoang!” Mấy tên hải tặc đứng dậy, chĩa súng vào con voi ma mút, chỉ là ngay sau đó hai tay bọn chúng bị vật gì đâm trúng đến rơi cả súng.
Diệp Ngôn vẫy tay, tám lá cờ nhỏ bay về: “Con voi này thật biết tìm chỗ dựa, có tiền đồ đó.”
Trên đỉnh Cờ quái vật vàng của cậu ta có gai nhọn, có thể tùy ý điều khiển trong khoảng cách ngắn dùng như ám khí, chỉ là đòn công kích này hiếm khi đánh trúng người mới phải. Nói cho cùng vẫn là do nhóm hải tặc này quá gà.
“Vũ điệu bình rượu - Liên hoàn kích!” Brook rút thanh kiếm trượng nhanh chóng ra đòn, đâm ngã liên tiếp hơn chục tên hải tặc: “Yohohoho~ Nếu ngài ma mút đã tình nghĩa như thế thì kẻ hèn mọn này cũng phải yểm hộ cho ngài một chút.”
“Hollow mini - bom ma!” Perona thả mười mấy con ma nhỏ cỡ nắm tay ra, phát nổ bên người hai tên hải tặc. Tuy uy lực không mạnh lắm nhưng nó chiếm ưu thế trong số lượng và khả năng tự theo đuôi.
Hai tên hải tặc không có thanh máu dài như Usopp, ngã xuống đất giữa một loạt vụ nổ.
“Tuy nó chẳng đáng yêu chút nào nhưng cũng nhờ nó mà tôi mới được nghỉ ngơi một lát. Các người đừng hòng làm nó bị thương!”
Trương Đạt Dã vung cột đèn đường càn quét, đánh bay vài kẻ xui xẻo rồi cà khịa: “Trước khi bắt được nó thì Manh Manh bế em chạy cơ mà, em cũng cần nghỉ ngơi hả?”
Perona đỏ mặt: “Lắm… lắm lời!”
Lúc này, mặt Tom còn đỏ hơn cả Perona, sắc mặc của nó dần chuyển sang màu tím, trông như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
“Tom! Mày làm cái gì thế hả? Hít thở đi, mau hít thở đi chứ!” Trương Đạt Dã không hiểu Tom đang nghĩ cái quái gì, mặt nó tím tái rồi mà sao vẫn bịt mũi?
Tom nào dám buông lỏng, một tay che mũi miệng, một tay chỉ vào rừng cây cách đó không xa, ý rằng Mã Lão Ngũ vừa bảo những cây này có độc.
Cho nên chiếc mèo ngốc này bắt đầu nín thở từ lúc đó phải không? Trương Đạt Dã dở khóc dở cười, gỡ hai tay của nó ra: “Cách xa thế này thì không sao đâu, hay mày đeo mặt nạ phòng độc nhé?”
Tom chợt vỡ lẽ, lấy mặt nạ phòng độc ra đeo lên mặt thở hổn hển, làm nó nhịn thở gần chết.
Một vài tên lanh lợi nhân lúc Trương Đạt Dã quan tâm đến Tom thì nhắm vào cậu.
“Karate Người Cá - nắm đấm công phá 3000 viên ngói!” Sharkler đứng ra, cố gắng dùng vây tay của mình tung một cú đấm, hất văng cả thú cưỡi và hải tặc ngồi trên đó thật xa, tiện thể đụng ngã mấy người đằng sau.
Thụy Manh Manh rút thanh kiếm ám hợp kim sau lưng ra, nhảy lên cắm mạnh mũi kiếm xuống mặt đất, mặt đất nổ thành một cái hố lớn, toàn bộ hải tặc xung quanh đều bị thổi bay.
Trương Đạt Dã thấy vậy lập tức hét lên: “Lố quá, lố quá rồi. Manh Manh, kiềm chế lại chút đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận