One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 334: Sếp Diệp, gõ thêm một chùy đi (2)

Chương 334: Sếp Diệp, gõ thêm một chùy đi (2)
Nếu không thì đưa Perona đến chỗ nữ hoàng Otohime ở đảo Người Cá cũng không tệ, với năng lực của nữ hoàng thì hơn phân nửa sẽ không bị Hollow tiêu cực ảnh hưởng, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng ngược về phía Perona.
“Có vẻ như ngoài việc đưa con bé theo thì chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Diệp Ngôn chỉ chỉ vào Moria: “Ngoại trừ thuyền của chúng ta, dù đi tới đâu con bé cũng sẽ lập tức kể ra chuyện ngày hôm nay ngay. Chẳng phải sếp Dã từng nói nếu để lộ việc này ra ngoài thì sẽ rất rắc rối à?”
“Đúng vậy.” Trương Đạt Dã ngẫm lại, bây giờ chỉ có hai lựa chọn. Một là chém Perona, hai là đưa cô nhóc theo, không thì việc ngày hôm nay sẽ bại lộ ngay. Nếu tin tức họ chém chết Thất Vũ Hải lan truyền ra ngoài, cuộc sống này đừng hòng được yên ổn nữa.
Artoria nói: “Đưa con bé theo đi. Con bé còn nhỏ, cần được chỉ đường dẫn lối chính xác. Chờ con bé tỉnh lại thì nói chuyện tử tế với nó sau. Bây giờ chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng chưa làm xong.”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Vậy cứ quyết định thế đi đã. Sếp Diệp, cho con bé thêm mấy giờ đi.”
“Đừng có nói Chùy định giờ của tôi low như vậy chứ.” Diệp Ngôn cầm Chùy trấn hồn lên, bổ thêm cho Perona mấy tiếng đồng hồ, đảm bảo cô nhóc ngủ một giấc đến ngày mai rồi nói: “Kim Nhị Bằng, đưa con bé về thuyền trước đi, những người khác tới giúp một tay.”
Mọi người tuân theo kế hoạch, đặt rương châu báu ở giữa rồi lại ném Moria, Absalom và Hogback vào cùng một chỗ, bày ra dáng vẻ tự giết lẫn nhau.
Cuối cùng họ khiêng một người trong hiệp hội người bị hại tới, nhét máy ảnh vào trong tay hắn rồi chụp mấy bức.
Sau khi làm xong những việc này, bọn họ mới chuyển kho báu về thuyền, ăn bữa khuya rồi quay trở lại rừng rậm, nằm yên vị tại vị trí họ vốn đã “ngất xỉu” trước đó.
Sáng hôm sau, người của hiệp hội người bị hại lục tục tỉnh lại, thỉnh thoảng lại có tiếng hô kinh ngạc vang lên:
“Cái bóng, cái bóng của tôi quay về rồi!”
“Của tôi cũng thế.”
“Tôi có bóng rồi.”
Đợi đến khi hầu hết mọi người đã tỉnh lại, Trương Đạt Dã mới gãi đầu ngồi lên “nghi hoặc” hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
(Lời tác giả: Vấn đề thiết lập nhân vật của Perona: Khi Moria vừa mới bị đánh bại, Perona muốn chuồn đi nên mới bỏ trốn trên thuyền cùng băng Mũ Rơm. Lúc này, Perona có lời thoại rằng cô hợp tác với Moria chỉ vì cảm thấy chơi vui, hiện giờ tính mạng của cô đang gặp nguy hiểm nên phải rời đi trước. Tuy nhiên cô đã gặp phải Gấu Lớn và bị đánh bay trước khi kịp rời đi (thực sự nghi ngờ liệu Gấu Lớn có đánh bay Perona vì để bảo vệ thuyền của Luffy hay không).
(Lời tác giả: Vấn đề thiết lập nhân vật của Perona: Khi Moria vừa mới bị đánh bại, Perona muốn chuồn đi nên mới bỏ trốn trên thuyền cùng băng Mũ Rơm. Lúc này, Perona có lời thoại rằng cô hợp tác với Moria chỉ vì cảm thấy chơi vui, hiện giờ tính mạng của cô đang gặp nguy hiểm nên phải rời đi trước. Tuy nhiên cô đã gặp phải Gấu Lớn và bị đánh bay trước khi kịp rời đi (thực sự nghi ngờ liệu Gấu Lớn có đánh bay Perona vì để bảo vệ thuyền của Luffy hay không).
Vấn đề là hai năm sau, khi biết được tin Moria còn sống từ Hawkeye, Perona vui đến phát khóc, còn định đi tìm Moria… Sau đó Oda nói trong SS rằng tình cảm của Perona đối với Moria là sự kính trọng như đối với cha mình.)
Vấn đề là hai năm sau, khi biết được tin Moria còn sống từ Hawkeye, Perona vui đến phát khóc, còn định đi tìm Moria… Sau đó Oda nói trong SS rằng tình cảm của Perona đối với Moria là sự kính trọng như đối với cha mình.)
Cả đám người đứng tại chỗ vừa khóc vừa cười, nhảy nhót liên hồi ăn mừng trong chốc lát. Sau khi xác định cái bóng của mọi người đều đã quay về, bọn họ nghĩ tới một khả năng, đó chính là Moria bị người nào đó đánh bại, nếu không thì chẳng còn lý do gì để hắn trả lại cái bóng cho bọn họ cả.
Thế là một nhóm người phụ trách thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nơi này, một nhóm khác phụ trách tới khu vực gần tòa lâu đài của Moria để thăm dò tình hình.
Đương nhiên là bọn họ phát hiện ra cột buồm bị sập, cả lâu đài biến thành một đống đổ nát, thi thể của Moria và cả những bức ảnh do Trương Đạt Dã tỉ mỉ chụp lại.
“Hóa ra là như vậy, băng hải tặc của Moria nội chiến ư?”
“Xem tình hình này thì chắc chắn là hai tên thủ hạ của Moria đã đánh lén hắn vì tranh giành tiền tài, sau đó một trận chiến lớn nổ ra. Nhưng hình như sức công phá hơi khoa trương quá thì phải?”
“Nói thế nào thì hắn cũng là Thất Vũ Hải, có sức công phá lớn như vậy là chuyện đương nhiên.”
Hội trưởng của hiệp hội người bị hại vui mừng vỗ vai người cầm máy ảnh bị đám Trương Đạt Dã đưa đến hiện trường: “Chắc anh đã phải chịu thiệt thòi nhiều lắm mới chụp được những bức ảnh này nhỉ? Nhưng đống kho báu đâu hết rồi, sao anh lại ngất xỉu?”
“Hả? Tôi có nhớ gì đâu, tôi chỉ nhớ tối hôm qua ai đó đã đánh tôi ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì thấy các anh rồi.” Đối phương rất đỗi nghi hoặc. Hắn chụp ảnh lúc nào ấy nhỉ, máy ảnh ở đâu ra hắn cũng không biết, chẳng lẽ… Ông trời muốn hắn làm một phóng viên ư? Nhắc mới nhớ, nếu tin tức lớn như tin về cái chết của Moria được gửi đến tòa soạn báo, chắc chắn hắn sẽ kiếm được không ít tiền đấy nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lập tức trở nên kích động, biết đâu hắn có thể trở thành một phóng viên nổi tiếng thế giới nhờ những bức ảnh này!
Lúc này, đám người đang bị sự kinh ngạc và vui mừng làm cho đầu óc choáng váng, không mấy ai cân nhắc đến những chi tiết ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận