One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 768: Thẳng tiến về trại chăn nuôi cá sấu (1)

Chương 768: Thẳng tiến về trại chăn nuôi cá sấu (1)
Trương Đạt Dã sảng khoái nhận ủy nhiệm. Mục đích cậu tới vương cung chính là thế, đi một chuyến xa như vậy đâu phải vì dẫn mọi người tới ăn cơm chùa đúng không?
Cậu nhìn thoáng qua mọi người đang ăn ngấu nghiến, lại liếc bàn ăn bừa bãi bát đĩa trống. Chắc… không phải đúng không?
Thôi, không quan trọng, dù sao thì ngày mai cũng lên đường đi Rainbase, hôm nay nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi đi.
Trương Đạt Dã đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Bên phía hải quân thì sao? Chúng tôi có cần gặp mặt trung tướng Yamakaji một lần không?"
Cobra đáp: "Bên phía hải quân có Chaka tiếp xúc rồi, mỗi ngày đều sẽ báo lại tiến độ điều tra. Cậu muốn hành động chung với bọn họ cũng được."
"Vậy thì thôi, chúng tôi tra của chúng tôi." Trương Đạt Dã cảm thấy hành động riêng lẻ càng có lợi cho bọn họ gài tang vật... À nhầm, điều tra Crocodile.
Nhưng vì phòng ngừa chẳng may, cậu vẫn hỏi xin số Den Den Mushi của trung tướng Yamakaji.
"Thế cũng cũng tốt." Cobra gật đầu, cười híp mắt nhìn con gái nhà mình chơi đùa với mấy cô bé và mèo của đoàn Hope.
Lúc này Trương Đạt Dã mới chú ý tới trong đội ngũ bị một đứa bé thâm nhập từ bao giờ. Cậu ngước nhìn thoáng qua, Pell ở cửa cười gật đầu với cậu rồi rời đi.
Cách Pell dỗ Vivi rất đơn giản, biến thành chim ưng đưa Vivi lên trời bay một vòng là được. Đối với cô bé ưa mạo hiểm như Vivi, được bay là chuyện hết đỗi thú vị.
Tuy ngày thường quốc vương cấm Pell đưa Vivi bay, nhưng lần này phụng mệnh dỗ con gái cho ngài ấy mà.
Đến khi tâm trạng của Vivi tốt trở lại, Pell dẫn cô bé đi rửa mặt rồi đưa người tới phòng tiệc. Cậu cảm thấy hai cô bé ở đoàn du lịch Hope có thể chơi chung hòa hợp với công chúa.
Vivi cũng rất mong đợi bạn mới, thậm chí vì biết bên này có mèo nên còn chuẩn bị cả gậy đùa mèo.
Tom đã ăn uống no đủ, trong lúc nhàm chán bắt đầu chơi gậy đùa mèo với mấy nhóc loli.
Chỉ thấy Tom vừa chạy vừa linh hoạt lắc lắc gậy đùa mèo, Vivi thì theo đằng sau nó cố gắng nhào bắt.
Cho dù là Tom ăn xong thành hình tròn thì vẫn rất nhạy bén, Vivi không bắt được nó, đành phải năn nỉ Wendy và Perona giúp đỡ chặn đường.
Carla khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh, cười nhìn ba loli đuổi một con mèo cầm gậy đùa mèo.
Trương Đạt Dã nhìn một lần, chớp mắt nhìn lại lần nữa… Khoan khoan, có phải phương pháp sử dụng gậy đùa mèo có vấn đề không?
Cậu nhìn vẻ mặt Cobra, vị cha già này chỉ thấy con gái mình vui vẻ, biểu cảm rất hiền lành.
Được thôi, ai cũng vui là được rồi.
Nhìn khắp toàn trường, chắc chỉ có mình Thành Long không vui. Anh cau mày nhìn ba cô bé hòa hợp với nhau, chỉ sợ Wendy ngoan ngoãn bị hai đứa trẻ bưởng bỉnh làm hư, cũng sợ nhóc con Perona không khiến người bớt lo chơi thân với cô công chúa Vivi to gan lỗ mãng sẽ phá luôn vương cung.
"Haizz." Thành Long thở dài, bao nhiêu lo âu hóa thành một câu dặn dò: "Trong phòng nhiều đồ trang trí như thế, mấy đứa đừng chạy linh tinh, cẩn thận đấy!"
Igaram cũng lo lắng nhắc nhở: "Công chúa Vivi, xin đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã bây giờ!"
Hai người lớn rất chi là bận lòng các cô bé đưa mắt nhìn nhau, vừa gặp như thân đã lâu.
Trương Đạt Dã nhìn Thành Long, có mỗi người thích parkour* như chú là không có tư cách dặn dò người khác như thế.
*vận động vượt qua chướng ngại vật hay khoảng không bằng những chuyển động nhanh nhẹn, khéo léo như chạy, leo trèo, nhảy, nhào lộn…
Perona quay đầu le lưỡi với Thành Long, Vivi học cô nhóc cũng le lưỡi, điều duy nhất khiến Thành Long cảm thấy an ủi là Wendy ngừng lại, chắp tay sau lưng nở nụ cười áy náy với mình.
Đương nhiên, Wendy nhanh chóng bị Perona lôi đi tiếp, 3 loli tiếp tục đuổi theo Tom chạy một mạch ra khỏi phòng tiệc.
"Xin lỗi, hình như Perona làm hư công chúa mất rồi. Thật là nhức đầu." Thành Long vò tóc, ngượng ngùng nói với Igaram.
"Không sao, công chúa Vivi vốn đã..." Igaram dừng lại, thân là đại thần, nói khuyết điểm của công chúa trước mặt người ngoài hình như không hay lắm. Ông vội vàng giả vờ như thường, hắng giọng: "Khụ khụ, mì mi mí~, ý tôi là công chúa vốn có một đám bạn cùng lứa nhưng phần lớn đã theo cha mẹ dọn đi Yuba. Lâu lắm rồi công chúa không vui vẻ như vậy."
"Trùng hợp vậy sao?" Diệp Ngôn lộ vẻ nghi ngờ, một đám bạn cùng lứa tuổi bỗng nhiên đều dọn đi, đã thế còn đều là bạn của công chúa. Chuyện này hợp lý à?
"Đây cũng là chuyện không có cách nào." Igaram nói: "Bởi vì 2 năm trước quốc vương quyết định xây dựng một thị trấn ở ốc đảo Yuba, coi như đầu mỗi then chốt nối liền sa mạc phía Tây Alabasta. Bọn họ dọn đi từ lúc đó."
Diệp Ngôn nhìn chằm chằm Igaram bằng đôi mắt cá chết. Giải thích như thế nghe càng giống mấy người cố ý để người ta đi khai hoang đấy.
"Xin đừng hiểu lầm, lúc quyết định thành viên đi khai khẩn thị trấn mới, quốc vương không hề cưỡng ép bất cứ ai, chỉ nói rõ tầm quan trọng của trấn thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận