One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 276: Game không có bảo đảm quay ra SSR*, không phải tù trưởng (1)

Chương 276: Game không có bảo đảm quay ra SSR*, không phải tù trưởng (1)
* Nguyên văn là trò chơi đảm bảo quay ra không thấp hơn, ý chỉ game thẻ bài, quay số lượng lớn sẽ chắc chắn ra con có phẩm chất cao
* Nguyên văn là trò chơi đảm bảo quay ra không thấp hơn, ý chỉ game thẻ bài, quay số lượng lớn sẽ chắc chắn ra con có phẩm chất cao
Không lâu sau đó, mỗi thành viên đều nhận được mảnh giấy sinh mệnh thuộc về mình, còn gọi là thẻ sinh mệnh.
Mỗi tấm to cỡ giấy A4, thật ra cũng có thể làm ra mảnh giấy to như tờ báo hoặc nhỏ như lòng bàn tay nếu muốn.
Trương Đạt Dã thử cắt một miếng giấy nhỏ đặt lên bàn, mảnh giấy nho nhỏ dần dần xê dịch về phía cậu như bị nam châm hút.
To gan suy đoán một phen, rất có thể dùng tài liệu đặc thù kia đã thay đổi sức hấp dẫn giữa giấy sinh mệnh và người dùng nó.
Những thành viên còn lại cũng thử một lần, khẳng định là có tác dụng thì mới cắt giấy sinh mệnh thành miếng nhỏ, viết tên mình lên rồi trao đổi lẫn nhau.
Một xấp giấy nhỏ chỉnh tề khiến Trương Đạt Dã thư thái trong lòng. Lúc xem hoạt hình, nhìn bọn họ tiện tay xé một cái nham nhở làm cậu bứt rứt chết đi được.
"Chờ lúc về tôi sẽ làm cho mỗi người một cái ví nhỏ nhé?" Thụy Manh Manh đề nghị: "Để tiện mang theo mảnh giấy sinh mệnh bên người."
Trương Đạt Dã kinh ngạc: "Cô còn biết khâu vá cơ á?"
"Vâng, tại vì quần áo bị rách thì luôn phải tự vá lại. Làm nhiều thì biết thôi." Thụy Manh Manh cảm thấy tự làm vài cái ví nhỏ bình thường không phải chuyện gì khó.
"Vậy thì nhờ cô." Trương Đạt Dã nháy mắt: "Có cần phí làm thêm giờ không?"
Thụy Manh Manh đã không còn giữ bộ dáng cẩn trọng lúc mới tới nữa, bị đùa một tí vẫn tự mình đỡ được: "Không cần tiền làm thêm giờ, tôi chỉ lấy tí tiền nguyên liệu thôi. Một cái ghế gấp vàng là đủ rồi."
"Hề hề, cô thấy tôi có giống người có ghế vàng không? Thích thì lấy đi."
Một ngày nghỉ ngơi bị niềm vui bất ngờ cắt ngang, nhưng vì sau đó đi dạo phố nửa ngày trời nên cũng xem như một ngày thư giãn.
Buổi tối, cả đám tìm một tiệm cơm trông khá tốt để ăn cơm. Lúc họ rời đi, ông chủ vui tươi hớn hở ra mặt. Nghe nói hôm nay có hai đầu bếp mệt đến nằm sấp, không biết có nên phát thưởng không nhỉ.
Tối hôm nay không có kế hoạch hành động, toàn thể thành viên tự rèn luyện phần mình trong sân nhỏ.
"... 998, 999, 1000!" Hít đất xong cái cuối cùng, Trương Đạt Dã duy trì tư thế không nhúc nhích: "Xuống được rồi đấy Tom. Tom ơi? Đừng có ngủ trên lưng tao chứ!"
Trương Đạt Dã không gọi nó dậy được, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người, để cả Tom lẫn quả bowling nó ôm trong ngực cùng trượt xuống.
Bowling lăn nhanh như chớp, ép cho eo Tom thành hình vòng cung.
Bấy giờ Tom mới tỉnh lại, luống cuống tay chân bò dậy, vô tội chớp chớp mắt.
Nhiệm vụ huấn luyện buổi tối còn chưa hoàn thành, chỉ là Trương Đạt Dã thấy năng lượng lại đủ rồi nên mới hơi buồn bực.
"Sao thế Đạt Dã?" Artoria hỏi.
Trương Đạt Dã nói: "Sắp gom đủ hắc giáp cho Manh Manh đến nơi rồi, thế mà còn chưa gọi được đồng bạn mới tới. Tôi hơi lo."
"Chuyện này lo lắng có ích gì?" Artoria nói: "Mấy người chúng ta còn chưa đủ đảm bảo an toàn hay sao?"
"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy số lượng thành viên bây giờ hơi ít. Với cả…" Trương Đạt Dã xòe đầu ngón tay đếm lần lượt: "Lúc tôi và Tom tới nơi này là ngày 5 tháng 5, cô đến ngày 4 tháng 6, Manh Manh ngày 1 tháng 7, Sharkler ngày 30 tháng 7, trung bình mỗi tháng một người không xê xích gì nhiều. Nhưng hôm nay đã là 11 tháng 10 mà còn chưa có động tĩnh gì, tôi cứ thấp thỏm thế nào ấy."
Thụy Manh Manh hỏi; "Sếp, trận đồ ma pháp kia có quy định mỗi tháng đến một người à?"
"Không đâu. Nó mà có hướng dẫn sử dụng thì tôi cũng chẳng cần nghi thần nghi quỷ thế này."
"Vậy cũng không cần nghi ngờ gì. Chắc chỉ đơn giản là cậu không may mắn thôi." Thụy Manh Manh dùng lời nói đâm chọc nhất an ủi Trương Đạt Dã: "Tôi từng nghe một đồng nghiệp thích chơi game nói, tình huống của ông chủ gọi là người châu Phi nhỉ? Hay là tù trưởng gì đó."
"Tôi cảm ơn bà chị." Trương Đạt Dã cảm thấy tâm hồn vừa nhận được lễ rửa tội. Chẳng thế thì sao, vẫn luôn không thể triệu hoán người tới là chuyện thường mà? Có phải game rút thẻ bài, quay một lần mười con đảm bảo ra SSR đâu.
Trương Đạt Dã không làm gì được trận đồ ma pháp, chỉ có thể tiếp tục đổ mồ hôi, không ngừng dùng lời nói thông dụng của người châu Phi tự khuyến khích bản thân… Chẳng may lần tới trúng thì sao?
Không bôn ba như những ngày qua, quán rượu trải qua một đêm bình yên hiếm có.
Hôm sau, Trương Đạt Dã đang định tới nhà chú Goodman xem bản thiết kế thì nhận được điện thoại của Jinbe.
Trương Đạt Dã đồng ý lời mời của Jinbe, dẫn các đồng bạn tới bờ biển nơi hắn chỉ định, sau đó nhận được niềm vui khổng lồ.
Đó là một chiếc thuyền buồm, đưa mắt xem thử, thuyền dài tới bốn mươi mét, buồm trắng căng trên cột buồm không có bất cứ ký hiệu nào, cũng không treo cờ gì.
Lúc này, Jinbe đang đứng trên một con cá nhám voi, con cá kéo thuyền bằng một sợi dây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận