One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 393: Không hổ là cậu

Chương 393: Không hổ là cậu
Cho nên ở chỗ không phải nơi công cộng là được à? Diệp Ngôn giơ tay hình ok, ý bảo đã hiểu.
Trương Đạt Dã tiếp tục giới thiệu: "Đây là Brook, một nghệ sĩ âm nhạc lạc đường, chúng tôi thuận đường đưa chú ấy tới một chỗ."
"Yohohohoho ~ Chào buổi chiều, tiểu thư Gion xinh đẹp. Lần đầu gặp mặt, xin hỏi có thể cho tôi xem thử q…" Brook cúi đầu tránh thoát nắm đấm đập tan tình bạn của Trương Đạt Dã, nói cho hết lời: "... Quần lót của cô không?"
"Tìm chết à? Dám chọc ghẹo cả trung tướng hải quân!" Trương Đạt Dã siết cổ Brook, điên cuồng gõ đầu lâu của hắn: "Trung tướng Gion mặc kệ chú ta. Chúng tôi đang giáo dục lại người này."
Trung tướng Gion đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười khẽ. Cô không phải kiểu con gái dễ xấu hổ hoặc tức giận, nghe vậy còn đá lông nheo với Brook: "Chỉ cần ngài Brook gia nhập hải quân, có khi tôi sẽ cân nhắc đấy~"
"Yohohoho ~ vậy thì tiếc quá rồi. Kẻ hèn này còn có lời hứa rất quan trọng cần thực hiện." Tuy Brook bị kẹp cổ gập cả người nhưng vẫn phải ra vẻ nhã nhặn.
"Đứa bé đang chơi với Tom bên kia là Perona, một đứa trẻ không có nhà để về." Trương Đạt Dã nhìn Tom và Perona đang nghịch cát, chỉ cảm thấy năng khiếu của Perona nát bét. Thứ cô nhóc này làm ra là đống cát, so ra thì lâu đài cát của Tom là tác phẩm nghệ thuật chân chính.
"Không nhà để về ấy à?" Trung tướng Gion nhìn Perona như cân nhắc cái gì.
"Bà chị ơi, chắc không phải bà chị lại đang ấp ủ ý tưởng đào người của chúng tôi nữa đấy chứ?"
"Hẹp hòi." Trung tướng Gion không thèm nói chuyện với Trương Đạt Dã nữa mà quay sang nói chuyện với Artoria, chờ đến khi cấp dưới của cô mang tiền thưởng bắt Diamante và còng tay Hải Lâu Thạch tới thì mới chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi, Đạt Dã - chan này, chắc các cậu đi ngang qua vùng Tam giác Quỷ rồi nhỉ? Có từng gặp nguyên Thất Vũ Hải Moria không?" Trung tướng Gion như chợt nghĩ đến chuyện này, ra tiếng dò hỏi.
"Gecko Moria à?" Trương Đạt Dã đã sớm nghĩ ra cách giải thích: "Thấy trên báo nói hắn chết vì lục đục nội bộ nhỉ. Giờ nghĩ tới mới cảm thấy may mắn, chắc nhờ thế nên chúng tôi mới đi ngang qua vùng biển ấy an toàn nhỉ?"
"Tôi cảm thấy Đạt Dã - chan đang giả ngốc."
"Không thể nào. Thầy bói nói nhược điểm lớn nhất của tôi là không biết giả ngốc."
"Ha ha..." Trung tướng Gion cười khẽ, vẫy tay tạm biệt mọi người, chỉ để lại một câu sau cùng:
"Tôi cảm thấy cô bé Perona kia mà đổi kiểu tóc và phong cách ăn mặc khác sẽ xinh lắm đấy, hay thử thay đổi một lần đi. Cùng lắm thì một thời gian ngắn sau đổi lại như cũ."
...
Tu tu…
Tiếng còi tàu biển vang lên, ống khói trên đầu tàu bốc khói ngùn ngụt, chở trung tướng Gion và cấp dưới của cô ấy rời khỏi San Faldo.
"Lộ rồi à?" Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ lời của trung tướng Gion trước khi rời đi, nhìn thoáng qua Perona: "Không phải đâu? Nếu bảo Absalom và Hogback có tiền án ở chỗ hải quân thì có khả năng. Nhưng Perona nhỏ như vậy thì làm gì đến mức ấy hả?"
"Cũng không cứ nhất định phải có tiền án." Diệp Ngôn nói: "Chẳng phải lúc chúng ta đi thì vẫn còn nhiều người nán lại trên đảo tìm kho báu đấy à? Rất có thể lúc nhân viên điều tra do Chính Phủ Thế Giới phái tới đã tiếp xúc với họ? Trong số đó chắc chắn không thiếu người từng bị năng lực của Perona giày vò."
Sharkler đồng ý: "Có khả năng này, nhưng hình như ý trung tướng Gion là không truy cứu, chỉ muốn chúng ta khiêm tốn lại một chút thôi. Chắc họ cũng không có chứng cứ chính xác."
Thụy Manh Manh hỏi: "Vậy có cần đổi kiểu tóc cho Perona không?"
Trương Đạt Dã gật đầu cái rụp: "Đổi đi. Trung tướng Gion cũng nói như vậy rồi thì mình phải nể mặt người ta chứ. Đổi nhiều kiểu một tí rồi xem thử con bé thích kiểu nào… Manh Manh biết làm chứ?"
Thụy Manh Manh lúng túng: "Tôi... Tôi biết mỗi kiểu đơn giản như buộc đuôi ngựa thôi."
"Ỏ, không sao đâu, chắc Artoria biết đấy. Cô ấy tự làm được kiểu tóc phức tạp thế cơ mà." Nhắc tới mới để ý, trước giờ Trương Đạt Dã chưa từng thấy Artoria chải đầu kiểu gì.
Lúc này, Diệp Ngôn giơ tay lên: "À thì… tôi biết nhiều kiểu tóc của con gái lắm."
"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị đấy. Tôi là nghệ sĩ thực hiện hành vi nghệ thuật mà, có phải chưa từng thử mặc đồ nữ đâu. Tôi biết vài kỹ thuật cũng là chuyện hợp lý chứ."
Trương Đạt Dã cảm thấy cũng đúng, Diệp Ngôn là kẻ tàn nhẫn có thể giả gái mặc váy Maid đi tiệm cà phê làm công cơ mà, biết tạo mấy kiểu tóc nữ cũng bình thường thôi nhỉ. Không hổ là cậu!
"Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy nhé." Trương Đạt Dã nhấc cái rương chứa 9900 vạn Belly tiền thưởng lên: "Kinh phí đã đầy đủ, chúng ta đi trạm tiếp theo thôi. St. Poplar thẳng tiến!"
Thụy Manh Manh nhắc nhở: "Sếp ơi, tàu biển bị đám người trung tướng Gion lái đi rồi."
"..." Sao ban nãy không nghĩ đến chuyện quá giang nhỉ! Trương Đạt Dã lúng túng: "Tôi nghĩ… hôm nay bận rộn đối phó Diamante, cũng chưa dạo San Faldo cho đàng hoàng. Thôi thì mai di chuyển nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận