One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 569: Đoàn du lịch Hope đã tới thăm nơi này (3)

Chương 569: Đoàn du lịch Hope đã tới thăm nơi này (3)
Nhưng chờ có người biết chúng ta đã tới thì chỉ còn vài người tin tưởng lời trăn trối của Woonan mà thôi, số đông sẽ tưởng chúng ta mang vàng đi rồi. Một khi tin tức lan rộng, hải tặc tới đây càng ngày càng ít."
Perona sợ hãi: "Anh điên à? Nếu để cho người biết một phần ba vàng của thế giới nằm trong tay chúng ta thì sẽ có rất nhiều người đáng sợ đuổi giết chúng ta đúng không? Em phải quay lại lau sạch!"
"Đừng quậy." Trương Đạt Dã tóm cổ áo sau gáy Perona nhấc cô nhóc lên, mặc cho con bé giãy giụa giữa không khí, giải thích cặn kẽ: "Người thực sự hiểu biết nghe nói đến một phần ba vàng của thế giới đều sẽ không tin. Còn những người không có kiến thức… tới thì tới thôi, dù anh đây tạm thời đánh không lại thì Artoria cũng có thể một kiếm xử một mớ."
Trương Đạt Dã cảm thấy ngôi làng nhỏ kia rất đáng thương, xuất hiện nhân vật như Woonan chẳng phải chuyện gì tốt cho bọn họ hết. Thay vì để đám hải tặc đi tìm kho báu gieo họa dân làng thì chẳng thà hấp dẫn ánh mắt của chúng tới mình còn hơn.
Cậu đã không còn là Trương Đạt Dã thận trọng vừa mới tới Sabaody nữa, tuy còn chưa sở hữu thực lực và dã tâm một kiếm chém ngang thiên hạ gì đó nhưng quản chút việc vặt như vậy cũng không tính là khó nhằn. Coi như cảm ơn công thức oden bí truyền của Woonan đi.
Còn một nguyên nhân khác… Đó là có người tới gây sự cậu mới kiếm được tiền thưởng chứ! Cậu rất thèm đám tội phạm bị treo thưởng truy nã kia đấy nhá!
Nghe Trương Đạt Dã giải thích xong Perona cũng an tĩnh lại. Cô nhóc suýt quên thu nhập chính của thuyền nhà mình là bắt hải tặc. Dù anh chủ lòng dạ đen tối không đáng tin cậy thì vẫn ỷ lại chị Artoria được mà, không cần sợ cái gì hết.
Sau khi xác nhận không có hầm ngầm và vân vân, mọi người về lại bên trên mặt đất, ngồi quanh lò sưởi âm tường nghỉ ngơi một lát, sau đó định quay lại điểm xuất phát.
Trước khi đi còn không quên dập lò sưởi tường.
Đều nói lên núi dễ xuống núi khó, Trương Đạt Dã thử xem có thể tụt xuống không nhưng cảm giác cứ quái quái gượng gạo, thành ra quyết định chơi hạ cánh nhanh một lần.
Tom cung cấp dây thừng, chiều dài và chất lượng đều khỏi phải bàn. Tìm một cái cây trên đỉnh núi để buộc chặt dây, sau đó học mấy nhân vật lính đặc nhiệm trong phim, giẫm một nhát tụt xuống một đoạn… Trương Đạt Dã chơi đến vui sướng.
Dù sao bên cạnh có đồng bạn biết bay trông hộ, không sợ ngã xuống, thậm chí cậu còn đang nghĩ đến việc lần sau đi Skypie chơi nhảy bungee.
Ngoài Tom chơi chung với Trương Đạt Dã thì những người khác đều không có nhã hứng ấy, đều chia nhau nhờ Carla hoặc Kim Nhị Bằng đưa bay xuống. Artoria thì đạp từng bước Geppo xuống dần.
"Liệu mình buông tay tự bức ép bản thân thì không biết có học được Geppo trong thời khắc sống còn không nhỉ?" Trương Đạt Dã nghiêng đầu nhìn xuống: chóng cả mặt!
"Thôi vậy." Trương Đạt Dã cất kỹ ý tưởng to gan của mình: "Sư phụ Kaido dám nhảy từ mười nghìn mét xuống cứ phải gọi là đỉnh."
Trong lúc Trương Đạt Dã ngây người, Tom trượt dọc sợi dây xuống ngồi phịch lên đầu cậu.
Tom ngẩn ngơ nhìn xuống, vừa lúc Trương Đạt Dã cũng nhìn lên, hai tên ngơ ngác đối diện nhau trông rất hài hước.
Tom mất một giây đồng hồ suy tính, quyết định không chơi nữa, thuận thế ngồi lên bả vai Trương Đạt Dã, nắm chặt cổ áo của cậu đề phòng ngã xuống.
Trương Đạt Dã thản nhiên thừa nhận bản thân thành vật cưỡi của Tom, yên lành đưa nó cùng xuống đất.
Trên đường đến lâu đài, mọi người tiện thể loanh quanh trong rừng một lát. Đảo này chẳng có bao nhiêu sản vật, dọc đường đi chỉ bắt được hai con thỏ.
Sharkler đã chờ trong lâu đài rồi, Trương Đạt Dã kể lại chuyện của Woonan cho hắn.
"Nghe có vẻ là người rất giỏi nhỉ. Nói cách khác, lần đầu tiên chúng ta săn kho báu mà chỉ lấy được một phần công thức nấu ăn hả?" Sharkler nhìn thoáng qua Artoria, chẳng lẽ là do thuộc tính may mắn của cô ấy à? Vận may của con người làm gì có chuyện tốt đến thế?
"Cũng hòm hòm mà. Thật ra là khá ấy chứ. Chẳng phải kiếm được một tên hề Buggy đấy thôi." Trương Đạt Dã cười nói: "Chỗ của anh có phát hiện gì không?"
Sharkler đáp: "Chỉ là lâu đài bình thường, trông có vẻ như đã từng sang trọng, nhưng lâu lắm rồi chưa quét dọn và duy tu nên đã bẩn đến mức không ra hình thù gì rồi."
Perona tung tăng chạy vào thăm thú từ lâu, nhưng chẳng mấy chốc đã bịt mũi chạy về chê bai: "Bên trong bẩn chết đi được, toàn là bụi thôi!"
"Bao nhiêu năm không có người ở rồi còn gì, có bụi mới bình thường." Trương Đạt Dã rất tùy tiện đi vào bên trong, cảm thấy mắt thẩm mỹ về phong cách trang hoàng của Woonan cũng không tệ lắm: "Chờ sau này tôi muốn về hưu, nói không chừng có thể chiếm luôn nơi này làm biệt thự riêng."
Diệp Ngôn nói: "Lần trước còn nói muốn chiếm Thriller Bark trồng cây ăn quả trồng rau ăn gì đấy cơ mà. Mục tiêu của anh thay đổi hơi nhanh đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận