One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 134: Tom là một chiếc mèo rộng lượng (1)

Chương 134: Tom là một chiếc mèo rộng lượng (1)
"Phố Đèn Đỏ ở Sabaody á?"
"Cũng không nói thế được. Việc làm ăn của Phố Đèn Đỏ liên quan đến sòng bạc cũng như ‘vài món’ ăn chơi không thể phơi bày ngoài sáng. Tổng bộ của họ không ở đây, nhưng kiểu gì mà chẳng có chi nhánh." Cái từ ‘vài món’ Hersse nhấn mạnh có vẻ ẩn chứa lượng tin tức khổng lồ.
"Ừ, nói thế cũng hợp lý." Trương Đạt Dã nhớ Rayleigh chính là người thường xuyên đánh bạc rồi tự bán chính mình. Mà thường thì sòng bạc sẽ dính líu với các giao dịch khác nữa.
"Chưa cần tính chi nhiều, trong sòng bạc chắc chắn không thiếu được cái bóng của hoàng đế cho vay nặng lãi Du Feld. Con nợ vay nặng lãi mà không trả được nợ thì sẽ bị bán cả nhà."
Trương Đạt Dã cau mày. Trên hòn đảo này, nợ tiền vay nặng lãi bị bán là cái chắc rồi. Bản thân con bạc thì chẳng đáng đồng tình rồi, người nhà của họ lại đều vô tội.
"Dính đến phương diện giao dịch nhân khẩu thì sẽ liên đới tới ‘Kẻ khâm liệm hàng hiệu’ Drug Peclo. Nghe đâu hắn chẳng những là sát thủ và con buôn nô lệ mà còn buôn bán bộ phận cơ thể nữa..."
Hersse nói đến đây thì nôn khan: "Thôi đừng nhắc đến người này. Nói đến hắn thì uống rượu cũng kinh chết đi được. Ngoài mấy người đó ra, còn phải tính cả ‘kẻ ẩn nấp’ Giberson trong nghành quản kho nữa."
"Nghành quản kho cũng tính là thế lực ngầm á?" Trương Đạt Dã thuận miệng hỏi lại, sau đó lại tự nghĩ thông: "Chắc không phải quản kho bình thường đâu?"
"Chính xác. Đương nhiên là quản kho dính líu đến đủ loại vật phẩm bị cấm, vật phẩm buôn lậu. Ông ta được xưng là kẻ ẩn nấp cũng chính vì chẳng ai biết ông ta giấu mấy thứ kia ở đâu trước khi giao dịch."
"Tóm lại là ngoài đám hải tặc, thợ săn tiền thưởng và người của băng nhóm ra thì vùng đất trái phép còn ẩn giấu thế lực ngầm siêu cấp phức tạp à..."
"Đương nhiên, có lẽ đây cũng là một trong những lý do mà hải quân mãi không thể bình định vùng đất trái phép."
"Mở mang tầm mắt rồi, cảm ơn nhiều." Trương Đạt Dã tự hỏi không biết cái cửa hàng buôn nô lệ cậu làm nổ lần trước có phải sản nghiệp của đại ca nào không.
Hersse hờ hững khoát tay, cười ha hả đáp: "Mấy chuyện này chẳng tính là bí mật gì, hỏi tí là biết hết ấy mà. Đổi được một cốc rượu của cậu là tôi hời rồi đấy."
"Hả, thế à? Thế câu 'mời anh cốc này' tôi vừa nói không tính nữa nhé." Trương Đạt Dã thử học theo Garp, giả vờ thu lại lời đã nói.
"Phì..." Hersse quay đầu qua một bên phun rượu, hét rầm lên: "Không chơi như thế đâu nhá!"
Tom đang đọc sách cạnh đó nằm không cũng trúng đạn, vô duyên vô cớ bị người phun một búng rượu.
"Thầy Tom!" Thụy Manh Manh lôi khăn mặt ra lau người cho Tom. Cô cảm thấy hôm nay thầy Tom nhà mình hơi xui thì phải. Buổi chiều thì yên lành bị cua kẹp, rồi bị hải thú ăn, bị Keimi rơi trúng. Giờ mới tắm rửa xong chốc lát đã bị người ta phun rượu vào.
Tom đứng lên, nhẹ nhàng đẩy Thụy Manh Manh ra, bước tới trước mặt Hersse. Người nọ còn chưa kịp nói xin lỗi, nó đã nốc cạn chỗ rượu còn lại trong chai rồi phì hết lên mặt Hersse.
Tâm trạng của Hersse rất phức tạp, không biết có nên nói nốt câu xin lỗi chưa kịp thốt không.
Trương Đạt Dã biết Hersse vô tình mà thôi, không muốn quá đáng nên đưa cho hắn một chiếc khăn mặt: "Xin lỗi, Tom nó không... Ờ thì..."
Trương Đạt Dã tắt tiếng, Tom cố ý chứ gì nữa.
"Ha ha không sao. Chúng ta như thế là huề luôn. Phun rượu ướt chú mèo chơi piano mà ra ngoài còn không biết có bị người đánh không đấy." Hersse thuận thế nhận khăn lau mặt, quay đầu hỏi Tom: "Tôi vừa định xin lỗi mà. Quý ngài Tom đây chắc… không trách tôi đâu nhỉ?"
Tom đã quay về chỗ cũ, khôi phục tư thế nằm nghiêng nhàn nhã, nghe Hersse nói vậy thì sảng khoái gật đầu.
Nó là một chiếc mèo rộng lượng, dù anh phun vào mèo, mèo cũng chỉ cần phun lại là không trách anh nữa.
Việc này coi như cho qua, Trương Đạt Dã thuận tay mở chai rượu khác đưa cho Hersse, hắn sung sướng nhận rượu rồi đi tìm người khoác lác.
Có thể khiến cậu chủ quán keo kiệt mời khách. Đáng để vênh váo quá rồi còn gì?
...
Sau khi đóng cửa, Trương Đạt Dã dọn dẹp trà nước, bánh ngọt, đĩa đựng trái cây… trên quầy bar. Sau đó cậu tập hợp toàn bộ thành viên trong quán rượu, quyết định mở một cuộc họp đột xuất.
Artoria cảm thấy chẳng khác gì nhiều, chỉ là ngồi sang cái ghế khác, sau đó tiếp tục ăn uống là được.
Thụy Manh Manh dọn dẹp bát đĩa trên bàn cuối cùng mang vào bếp ngâm nước, sau đó rửa tay ngồi xuống theo.
Tom không ngồi ghế mà nằm dài trên quầy rượu, một tay chống đầu, tay còn lại cầm quả táo cắn răng rắc. Mỗi lần xem Tom ăn, không cần biết là đang ăn cái gì thì trông cũng rất ngon miệng.
Tại sao lại ngồi ở quầy rượu chứ không phải bàn khách? Bởi vì Trương Đạt Dã sợ rằng họp ở bàn hình tròn sẽ khơi gợi ký ức không tốt của Artoria.
Bạn cần đăng nhập để bình luận