One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 490: Quốc gia đẹp nhất biển Đông (3)

Chương 490: Quốc gia đẹp nhất biển Đông (3)
"Biết ạ!"
Sau khi Kabutin đi rồi, hai tên lính nhìn lén mệnh giá tiền giấy, xì xào bàn tán: "Lần này hào phóng thế cơ à. Xem ra đội trưởng giàu rồi."
"Kệ anh ta. Trông thuyền cho kỹ đi. Rộng rãi như thế là nhân vật máu mặt cái chắc rồi."
...
"Oa!" Perona, Wendy và Carla rối rít cảm thán.
Đường phố ngay ngắn, kiến trúc sạch sẽ, thành phố này thật sự không nhiễm một hạt bụi, giống cấp dưới của Kabutin đã nói.
Mọi người đi dạo chậm rãi, loli và mèo con hưng phấn nhìn xung quanh, trong đó còn lẫn vào một chiếc Brook giật mình thon thót.
Cả đời ông chú già Brook nào từng thấy thành phố ngăn nắp đẹp đẽ thế này: "Yohohoho~ Không hổ là quốc gia đẹp nhất biển Đông!"
Nhưng Artoria lại khác thường không ngó quanh quất tìm thức ăn ngon trước tiên mà hỏi: "Đạt Dã, sao phải làm như thế?"
Artoria muốn nhắc đến chuyện nhét tiền. Cô không thích cách làm giống hối lộ như thế.
"Tôi cảm thấy sếp Đạt Dã làm tốt mà." Sharkler chuyên gia giao tiếp khuyên giải:
"Đừng chú ý loại chuyện này làm gì, coi như tiêu tiền mời bọn họ trông thuyền hộ. Tuy trên thuyền có đám Cờ yêu canh chừng nhưng khó tránh khỏi sẽ gặp phiền phức không thể giải quyết bằng võ lực. Đằng nào chúng ta cũng chỉ muốn an tâm du ngoạn thôi mà. Không ỷ thế bọn họ để lấn lướt người khác là tốt rồi."
"Đúng là vậy đấy." Trương Đạt Dã gật đầu. Thật ra cậu cũng không thích chuyện như thế, nhưng nửa năm kinh doanh quán rượu giúp cậu mở mang tầm mắt, giao thiệp với nhiều loại người, học được rất nhiều thứ mình không muốn học.
Artoria không xoắn xuýt với vấn đề này quá lâu, cô biết rõ Trương Đạt Dã chỉ muốn cuộc hành trình bớt rắc rối. Còn việc binh lính của vương quốc này tham nhũng hay liêm khiết cũng không cần cô quan tâm.
Người lo lắng nhất trong đội lúc này là Trương Đạt Dã.
“Tom, lấy đồ của người ta nhớ phải trả tiền!”
“Bộ xương khô háo sắc kia, trêu gái đẹp xong thì tránh xa bọn tôi ra! Người ta nhìn bọn này cũng kỳ quái rồi kia kìa!”
“Perona, em dọa anh ta làm gì… Sao cơ? Một cây kẹo bông giá 8000 Belly á? Thịt anh ta!”
Không đến nỗi phải đánh nhau, nhưng Brook phối hợp với ma trơi nhỏ của Perona để giả làm ác linh dọa cho tên gian thương kia nơm nớp lo sợ, báo ra cái giá bình thường.
Đương nhiên là không thể báo giá vốn được rồi. Người bị ác linh giết chết không sao chứ tiền nên kiếm thì không thể không lấy.
Tên gian thương run rẩy cất tiền, nhận được những ánh mắt kính nể từ hàng xóm.
Artoria chúm chím ăn kẹo bông, vị ngọt tan trên đầu lưỡi khiến tâm trạng của cô trở nên tốt hơn rất nhiều.
Phớt lờ lời dặn dò ‘xúc miệng sau khi ăn kẹo’ của Sharkler, Artoria vừa thưởng thức món ngon vừa quan sát các hàng quán xung quanh. Kẹo bông ngày càng ít đi, mà đôi mắt xanh biếc của cô lại sáng ngời.
Tiếp đó, Artoria kéo góc áo Trương Đạt Dã: “Đạt Dã, cửa hàng đó trông khá ghê.”
Trương Đạt Dã ngẩng đầu nhìn biển hiệu của nhà hàng, cảm giác ví tiền của mình sắp chảy máu rồi. Nhưng cậu kiếm tiền chẳng phải vì lý do này ư? Trương Đạt Dã gọi các đồng bạn bước tới nhà hàng: “Đã đến giờ ăn rồi, đến giờ ăn rồi!”
Mọi người tràn vào nhà hàng, Trương Đạt Dã đã sử dụng phương pháp loại trừ kinh điển để gọi món, làm cho chủ nhà hàng cười không ngậm được miệng.
Dáng vẻ hào phóng khi thanh toán của cậu càng tỏa sáng trong mắt ông chủ. Lần gần nhất có người đến ăn nhiều như thế là 3 thằng nhóc ranh giả làm người lớn trà trộn vào, cuối cùng… không thanh toán.
Ông chủ đau lòng nửa tháng trời mới bình phục, may là lần này khách hàng không vô lại như vậy.
Thực tế đã chứng minh, trình độ nấu ăn của đầu bếp không bị ảnh hưởng bởi vùng biển nơi anh ta ở, theo kinh nghiệm ăn uống khắp Sabaody của Trương Đạt Dã, trình độ của các đầu bếp ở đây cũng rất cao - đương nhiên giá cả cũng cao tương ứng.
Trước khi đi, Trương Đạt Dã hỏi: “Ông chủ, ở đây có hiệu sách không? Hoặc có chỗ nào bán hải đồ chẳng hạn?”
Ông chủ trả lời: “Có. Cô cậu ra khỏi cửa rẽ trái, đi chưa tới 1 km sẽ thấy một hiệu sách. Nhưng hiệu sách ở thị trấn Trung Tâm khá nhỏ, muốn tìm hải đồ chắc phải đến hiệu sách ở phố Cao.”
Suy cho cùng, phố Cao là địa bàn của quý tộc, nhu cầu về sách ở bên đấy nhiều hơn.
Trương Đạt Dã hỏi: “Du khách như chúng tôi có thể ra vào phố Cao à?”
“Được chứ, chỉ cần không tùy tiện đến gần Vương Cung là được.”
“Cảm ơn.”
“Hoan nghênh lần sau lại đến.” Chủ nhà hàng lưu luyến không rời.
Sau khi rời nhà hàng, mọi người không vội vã tiến đến phố Cao mà chia thành 2 nhóm: Thụy Manh Manh dẫn Perona, Wendy và Carla đi mua quần áo, làng Shimotsuki quá ít lựa chọn.
Theo gợi ý của Trương Đạt Dã, Diệp Ngôn cũng đi theo nhóm này. Nếu muốn hỏi tại sao thì lý do là vì cậu ta biết về trang phục phụ nữ còn nhiều hơn các cô gái… Chủ yếu là cảm thấy nhóm Thụy Manh Manh ngây thơ mềm yếu quá, bảo Diệp Ngôn đi theo để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận