One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 577: Tequila Wolf (2)

Chương 577: Tequila Wolf (2)
"Tôi thì chẳng sao cả, nhưng ảnh truy nã phải để tôi chuẩn bị quần áo tù nhân đã nhá. Ý tưởng 'tội phạm chính nghĩa' hay ho đấy chứ." Diệp Ngôn thậm chí dứt khoát cầm sổ lên thiết kế quần áo cho mình.
Wendy rụt rè: "Nếu như bị truy nã là vì cứu người khác thì em cũng không để ý ạ. Không chừng trong số các lao công kia có nhiều người cần chữa trị lắm."
Carla chống nạnh, hơi tsundere: "Ngay cả Wendy cũng nói thế thì em còn cách nào đâu chứ. Em phải giúp thôi."
Brook cười sang sảng: "Yohohoho~ Tôi vốn bị truy nã rồi mà, thêm một lần cũng chẳng sao."
Perona nảy ra một ý, vui vẻ nói: "Bị truy nã là người xấu đúng không? Thành người xấu là không cần làm bài tập rồi! Cũng không cần tuân thủ quy tắc gì nhỉ!"
"Nằm mơ nhé! Có thành người xấu thì em cũng phải làm bé ngoan trong số người xấu cho anh." Trương Đạt Dã búng trán Perona, rước lấy cô nhóc bất mãn hừ lạnh.
Thấy mọi người đều có vẻ muốn cứu người vô tội ở đây, Trương Đạt Dã cười nói: "Chuyện còn chưa tới trình độ ấy, đừng nói cứ như thể phải đối nghịch với hải quân ngay thế chứ."
"Tóm lại, cứ dừng ở khu vực gần cầu lớn quan sát một phen, hiểu biết tình huống cụ thể rồi tính toán. Không chừng lại nắm được cơ hội tốt nào đó cũng nên."
Hướng đoàn du lịch Hope muốn đi vừa lúc phải xuyên qua bên dưới cầu, vị trí cách nơi đang thi công rất xa. Trương Đạt Dã quyết định tạm thời neo thuyền đây, sau đó lên cầu xem thử.
Cầu xây rất cao, Trương Đạt Dã ngước nhìn, điểm cao nhất mỗi khung cầu cách mặt biển gần trăm mét. Mệt cho những người này có thể xây nổi loại cầu vòm kích thước nhường này.
Dưới vòm cầu khổng lồ như vậy, Hope có vẻ nhỏ xinh mảnh mai, đậu sát vòm cầu càng là không chút bắt mắt.
Diệp Ngôn thả Kim Nhị Bằng ra, để nó và Carla chia ra đưa mọi người bay đến trên cầu. Riêng Sharkler vượt chỉ tiêu cân nặng thì đành ròng dây kéo lên vậy.
Tùy Phong Nhĩ giỏi nghe ngóng tình báo bị phái đi về phía đám người bên kia dò xét tin tức, vài con Cờ yêu còn lại thì trông thuyền.
"Cầu này rộng thật đấy." Cây cầu lớn nhất Trương Đạt Dã từng thấy chính là cầu Trường Giang ở Giang Thành. Chẳng qua nơi này còn rộng hơn cầu Trường Giang rất nhiều, chắc chắn là xâu từng quảng trường thành chuỗi rồi đặt lên trên mặt biển.
Cách đó không xa là một khu nhà đơn sơ, chắc là chỗ ở của đám lao công.
Trên cầu còn có ít tuyết đọng, trên mặt tuyết lưu lại một ít vết bánh xe rõ ràng và dấu chân lộn xộn. Mỗi một khoảng cách trên cầu đều có chòi canh như phong hỏa đài của Vạn Lý Trường Thành.
3 phút sau, Trương Đạt Dã chắc chắn trong chòi canh đều có người đứng gác, bởi vì đã có 10 tên lính cầm súng đi về phía bọn họ.
Nhìn đồng phục trên người họ có vẻ không phải lính hải quân, chắc là ban ngành nào thuộc Chính Phủ Thế Giới.
"Các người là ai? Tới nơi này làm gì?" Binh lính dẫn đầu cảnh giác vặn hỏi.
Trương Đạt Dã đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, lấy chứng minh được hải quân xác nhận ra: "Chúng tôi là đoàn du lịch từ Đại Hải Trình tới đây, đúng lúc đi ngang qua thấy cây cầu lớn quá, không nhịn được muốn lên xem thử. Quấy rầy rồi."
Đội trưởng nhận lấy chứng minh, hơi thả lỏng phòng bị, chần chừ nói: "Trông giống con dấu của hải quân đấy, nhưng chưa nghe nói tới chi bộ này bao giờ."
Trương Đạt Dã lại đưa cho hắn hai tờ giấy: "Không đủ thì chỗ tôi còn có chứng minh xuất nhập cảng của vương quốc Goa biển Đông đây này."
"Vương quốc Goa, hình như có nghe nói. Các anh có ấn tượng không?" Đội trưởng nghiêng đầu hỏi.
Tên lính bên cạnh đáp: "Tôi biết ạ. Tuy vị trí hơi hẻo lánh nhưng được xưng là quốc gia đẹp nhất biển Đông. Hơn nửa năm, quý tộc thế giới còn từng tới nơi đó thị sát."
"Ra là vậy, xem ra không phải nhân vật khả nghi." Đội trưởng vẫy tay ý bảo những người khác thu hồi vũ khí, giọng lại vẫn hơi đanh thép: "Đây là cây cầu vô cùng quan trọng với Chính Phủ Thế Giới. Dù cô cậu là đoàn du lịch thì cũng không được tùy tiện đi lại quanh đây."
Thật ra thì tâm trạng đội trưởng rất không vui, trời lạnh thế này, hắn đang ở trong chòi canh sưởi lửa uống rượu, thế mà đoàn du lịch khỉ gió gì đấy lại đến đây đúng ca trực của hắn? Xem? Có cái khỉ gì mà xem, đuổi đi cho rảnh nợ.
Trương Đạt Dã thuận tay lại lấy ra hai tờ báo, một tờ là sự kiện thuyền tư pháp, một tờ là sự kiện Sư Tử Vàng: "Thật ra thì chúng tôi cũng có chút giao thiệp với Chính Phủ Thế Giới và hải quân. Đều là người mình cả, chỉ đi thăm quan cũng đâu có gì quá đáng đúng không?"
"Đoàn du lịch Hope... Là thật à..." Đội trưởng yên lặng so sánh hình trên báo và Tom đang nghiêng đầu ra vẻ dễ thương.
Nhân lúc đối phương xem báo, Trương Đạt Dã lại lục thanh vật phẩm lôi ra một cái hòm, mở hòm nói: "Đây đều là rượu chúng tôi đặc biệt mang từ Đại Hải Trình tới, coi như chúng tôi mời các vị nếm thử cho ấm người nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận