One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 343: Rốt cuộc Moria đã chết thế nào (1)

Chương 343: Rốt cuộc Moria đã chết thế nào (1)
Tiêu biểu nhất trong nhóm người này là Goodman, hắn đã bốc phét với các tạp vụ ở ụ tàu hơn nửa ngày trời, vậy mà về nhà còn tiếp tục kể cho vợ con nghe: “Hôm nay đã xảy ra một chuyện rất ghê gớm nhé…”
Phu nhân Molly và nhóc Bayer chẳng nghe lọt hắn nói gì cả. Tin lớn như vậy, hôm nay trò chuyện với ai thì người ta cũng đều bàn tán chuyện này mà.
Nhóc Bayer cầm tờ báo lật tới lật lui, ngắm nghía bức ảnh trên đó: “Ba, ba thấy cái bóng ở đây giống đầu Tom không?”
Goodman và Molly đồng loạt sững sờ khi nghe đến cái tên quen thuộc này, cả hai đều nhìn bức ảnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Em trai Đạt Dã từng nói với họ rằng trạm đầu tiên mà cậu muốn đến là thành phố Thất Thủy, ước chừng đang ở gần vùng biển này đấy.
Với năng lực của em trai Đạt Dã… Goodman bỗng nhớ đến Mắt Diều Hâu và Jinbe từng đến quán rượu: “Không phải, chẳng giống gì cả. Đây chỉ là một tảng đá, con đừng nói lung tung. Con đang nhớ Tom đúng không? Hay là chúng ta cũng nuôi một con mèo nhé?”
Nhóc Bayer không hiểu ra sao, lại vẫn bị dời sự chú ý qua chủ đề khác: “Không cần nuôi mèo đâu ạ. Trừ khi ba mua được một con mèo thông minh như Tom, hoặc thông minh một nửa Tom cũng được.”
Goodman và Molly đưa mắt nhìn nhau, không ngờ lúc trước họ đã giúp đỡ một người khó lường.
Phu nhân Molly đeo tạp dề, nhoẻn miệng cười bảo: “Đây là tin tốt. Nếu tên đó đã chết thì mấy người Đạt Dã -chan sẽ qua đó an toàn. Em đi nấu vài món ngon đây, hôm nay cho phép anh uống thêm ít rượu đấy.”
“Dà hú, tuyệt cà là vời!” Goodman vui mừng khôn xiết. Trương Đạt Dã tặng cho hắn loại rượu ngon thượng hạng từ thành phố Long Cung, tiếc là bình thường không phải do hắn cất giữ.
Người quan tâm đến chuyện này nhất phải kể đến Doflamingo, lúc này thứ hắn muốn giành được đó là vị trí trong Thất Vũ Hải. Ban đầu khi còn một ghế trống, hắn còn lo sợ sẽ xảy ra biến cố trở tay không kịp nhưng giờ lại có thêm một ghế trống nữa, dường như độ khó đã giảm đi nhiều.
Vì vậy Doflamingo chỉ bình phẩm về Moria như sau: “Fufufufufu… Chết đúng lúc quá.”
Chết như thế nào không quan trọng, quan trọng hắn đã chết là được.
Một bên khác, Mắt Diều Hâu và Crocodile cũng có thói quen đọc báo mỗi ngày. Họ vừa đọc được tin tức này, một người chỉ thả ra hai chữ “chán òm” rồi tiếp tục luyện kiếm và tìm kiếm niềm vui của mình.
Người còn lại thì bảo “ngu xuẩn” rồi rời khỏi phòng làm việc, đến bến cảng giải quyết một đám hải tặc không có mắt, tăng thêm danh tiếng cho mình.
Ba thành viên còn lại của Thất Vũ Hải còn đặc sắc hơn. Mấy ngày vừa qua Jinbe đều không lên mặt biển nên tạm thời không nhận được báo, Kuma bị cử đi tuần tra ở khu vực Tam giác Quỷ, còn Nữ hoàng hải tặc thì chả buồn chạm đến tờ báo nói chi là đọc.
Râu Trắng ở xa tít tận Tân Thế Giới không quan tâm đến những chuyện này, lựa chọn của ông là chính xác nhất, kho báu kho tàng gì đó không quan trọng bằng người nhà của mình: “Thatch, cậu mua rượu cho tôi chưa?”
“Tất cả đều ở đây.” Thatch, người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp với mái tóc đuôi vịt đặt một thùng gỗ rất lớn xuống, tò mò hỏi: “Bố già, sao cứ uống loại rượu rẻ tiền này mãi mà không chán thế?”
“Gurararara…” Râu Trắng cười lớn rồi mở thùng rượu ra, tu ừng ừng vài hớp lớn. Ông lau miệng và không giải thích gì cả, ông dành dụm tiền còn có mục đích khác.
Vương quốc Wano, đảo Quỷ, hôm nay Kaido vẫn say khướt như bao ngày. Trong lúc mơ màng, hình như ông đã nghe thấy một cái tên quen thuộc trong tin tức mà cấp dưới bẩm báo: “Moria? Là… Tên kia hả? Xì, chả có tiến bộ gì cả, wororororo…”
Giờ thì người nhức đầu nhất là Ngũ Lão Tinh, bọn họ vốn tưởng chỉ cần tìm một hải tặc nổi tiếng thế chỗ trống thì sẽ hoàn thành chỉ tiêu của Thất Vũ Hải, ai dè Moria chẳng nói chẳng rằng đã ngỏm củ tỏi mất rồi.
Vì vậy năm người lại mở cuộc họp thường ngày:
“Tin này có chính xác không? Chẳng lẽ hắn chết vì lý do mâu thuẫn nội bộ nực cười đó thật?”
“Tên Morgans chưa chắc đáng tin, tôi sẽ bảo Kuma đi điều tra. Tuy cậu ấy gia nhập Thất Vũ Hải chưa được bao lâu nhưng lại là người duy nhất vâng lời chúng ta răm rắp, điều này khiến tôi cảm thấy hơi nghi ngờ.”
“Không quan trọng, chỉ cần cậu ấy đồng ý tham dự vào kế hoạch đó, dù cậu ấy toan tính điều gì cũng không sao cả. Điều quan trọng nhất mà chúng ta cần bàn bây giờ là làm thế nào bổ khuyết hai vị trí trống trong Thất Vũ Hải đây.”
“Tìm đâu ra đại hải tặc vừa có danh tiếng lại chịu hợp tác với chúng ta chứ?”
“Mọi người cảm thấy Tóc Đỏ thế nào?”
Cả đám đều im lặng, có thể thử một phen, nhưng kết quả không mấy khả quan.
“Trước mắt cứ báo hải quân chuẩn bị sẵn sàng đi đã, mất một Thất Vũ Hải, áp lực của hải quân sẽ lớn hơn nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận