One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 509: Là thù lao, không phải báo thù (1)

Chương 509: Là thù lao, không phải báo thù (1)
Đây là trời sinh đã có điều kiện tiên quyết để đứng trên đỉnh thế giới này còn gì. Luồng Haki bá vương còn sót lại lướt qua người cậu, gần như không có cảm giác khó chịu gì. Dùng một câu ngầu hơn để miêu tả sẽ là, chút uy lực ấy chỉ như gió nhẹ táp qua mặt mà thôi.
Tom thì giỏi rồi, ban đầu nó cũng giống như Luffy, nhấc cái bụng tròn vo lắc lư loạn xạ. Sau đó thấy hai anh em gặp xui xẻo, nó cười đến đau cả bụng. Có điều nhìn nhiều cũng chán, nó nhanh chóng nằm ngáy khò khò, còn thở ra bong bóng nước mũi. Bây giờ nó vẫn còn đang trong cơn mơ kia kìa, nào biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Ace, quả nhiên cháu cũng có ư?” Garp là người có tâm trạng phức tạp nhất, ông không hề thấy bất ngờ khi Ace có Haki bá vương, con trai của vua hải tặc có Haki bá vương cũng là chuyện hợp lý.
Thế nhưng việc này càng khiến Garp đau đầu hơn. Ông thật sự coi Ace như cháu trai ruột, chẳng lẽ ông phải trơ mắt nhìn Ace tiếp tục bước lên vết xe đổ của Roger hay sao?
Nếu cậu chỉ là một tên hải tặc nhỏ bé, du ngoạn và phiêu lưu mạo hiểm khắp nơi thì đã đành. Nhưng rõ ràng Ace muốn thành danh, khiến mọi người đều phải chú ý tới sự tồn tại của cậu. Đến lúc đó, thân phận của cậu sẽ không thể giấu được nữa.
Garp có lòng tin tuyệt đối với năng lực của người bạn lâu năm Sengoku, chỉ cần sau này tiền thưởng của Ace vượt qua trăm triệu, Sengoku chắc chắn có thể điều tra rõ gốc gác lai lịch của cậu.
‘Con trai của vua hải tặc trở thành đại hải tặc’. Một khi chuyện này phát sinh, dù hải quân hay Chính Phủ Thế Giới đều sẽ không bỏ mặc cho cậu tiếp tục trưởng thành.
Đến lúc ấy thì chính Garp cũng bó tay bất lực… Ông có lập trường của riêng mình, nhiều nhất ông chỉ có thể không đích thân đi bắt người, Sengoku sẽ giúp ông đối phó với mệnh lệnh của Ngũ lão tinh, còn mệnh lệnh của Sengoku thì ông có thể chơi xấu làm như không nghe thấy. Nhưng cũng chỉ được đến vậy mà thôi.
Là một người ông, Garp luôn muốn bảo vệ hai đứa nhóc, nhưng là một người lính hải quân, ông chỉ có thể làm được đến mức ấy, không thể ngăn cản những người khác ra tay hoặc lén lút thả người đi.
Đổi Ace thành Luffy cũng tương tự. Rõ ràng là người nhà nhưng bởi vì vấn đề lập trường nên chỉ có thể nhìn đối phương bị truy đuổi phải chạy trốn khắp thế giới, nguy cơ tứ phía. Garp đã từng trải nghiệm cảm giác này khi Dragon bị liệt vào danh sách tội phạm hung ác nhất thế giới. Ông thật sự không muốn Ace và Luffy đi vào con đường đó.
Ace không hiểu được suy nghĩ của Garp, hiện giờ trong lòng cậu chỉ ngập tràn khao khát muốn danh tiếng của mình lan xa khắp biển cả, khiến mọi người đều phải lau mắt mà nhìn.
Hơn nữa, cậu vẫn chưa tìm ra được điều gì đã giết chết Sabo, chỉ biết rằng đó là thứ gì đó trái ngược với tự do, vì vậy cậu luôn muốn theo đuổi tự do bằng mọi giá.
“Sao nào, có thể chấp nhận lời khiêu chiến của tôi chưa?” Mặc dù Ace không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, nhưng linh hồn đã biến mất cả rồi, thế này coi như cậu thắng phải không?
Trương Đạt Dã thấy rõ ràng. Ace không chống cự lại Hollow tiêu cực mà sau khi Hollow tiêu cực có tác dụng, Ace mới bạo phát Haki bá vương.
Nhưng cũng không cần so đo đến thế, Trương Đạt Dã quyết định tẩn cho Ace một trận trước rồi thử dùng võ mồm xem có thể thay đổi ý tưởng của cậu chàng không. Chủy độn của hoạt hình Naruto hàng xóm chẳng phải cũng sử dụng như vậy à?
Nếu có thể khiến thiếu niên bất lương này bỏ ác hướng về cái thiện thì cậu làm được một chuyện tốt rồi.
“Coi như cậu đã vượt qua bài kiểm tra. Nhưng toàn bộ hình phạt góp nhặt từ những lần thua trước đó đều không được miễn nhé. Cần chép bao nhiêu thì chép bấy nhiêu. Cậu sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”
“Đương nhiên, tôi nói là làm.” Thấy Trương Đạt Dã đồng ý, Ace lập tức bày ra tư thế, chuẩn bị ra tay.
Perona lại không phục kêu lên: “Gì thế, chỉ là hai con ma trơi thôi mà, sao lại coi như cậu ta thắng chứ? Em còn có thể phóng ra bốn con, tám con, một trăm con nữa!”
Lúc nói đến chữ một trăm con cô nhóc cũng hơi chột dạ chút xíu, dù sao thì nhóc cũng chưa thử bao giờ, chẳng biết mình có thể làm được hay không.
Ace cũng không chịu thua kém: “Có một trăm con đấy cũng chẳng có tác dụng gì nhé.”
“Cậu nói gì cơ? Thế thì hai nghìn con nhé.”
“Vô dụng!”
Hai đứa nhóc một lời không hợp là bắt đầu rùm beng lên, không má nào chịu nhường má nào.
“Được rồi. Anh chỉ nói cậu ấy vượt qua bài kiểm tra hai Hollow tiêu cực chứ không phải nói cậu ấy thắng em. Em lớn hơn người ta, coi như nhường đứa em trai thối này một chút nhé?” Trương Đạt Dã khuyên nhủ Perona, thấy cô nhóc vẫn có vẻ tức giận thì lại nhỏ giọng nói: “Em không muốn xem cậu ấy bị anh dạy cho một bài à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận