One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 295: Tin tức về đảo Thất Thủy (2)

Chương 295: Tin tức về đảo Thất Thủy (2)
Có vẻ như Kim Nhị Bằng là yêu quái chim ưng, với thị lực và tốc độ bay của nó, bắt một con chim không phải vấn đề gì to tát. Nhưng nếu ăn mất chim hải âu giao báo có khi sẽ bị Morgan ghi thù, sau này còn định đọc báo không hả. Giữa biển rộng mênh mông này chỉ có mỗi nguồn tin tức ít ỏi ấy thôi, nếu bị ngăn cách với đời thì rắc rối lắm.
Lúc hải âu giao báo tội nghiệp bị Trương Đạt Dã giành lại đã trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng, bị bóp cổ lâu như vậy, nó cho rằng mình sắp chết tới nơi.
“Đừng sợ, đừng sợ nhé, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Tại nó lần đầu tiên nhìn thấy hải âu giao báo ấy mà, không hiểu rõ tình hình.” Trương Đạt Dã an ủi, thuận tiện giải thích rõ với đám Diệp Ngôn rằng con chim này tương đương với người đưa thư, sau đó lại lấy một bao cá con từ chỗ của Tom đưa cho hải âu, coi như bồi thường và xin lỗi nó.
Hải âu giao báo rất có linh tính, sau khi lấy lại túi đựng báo và hộp đựng tiền, nó không tỏ ra tức giận mà rút một tờ báo ra, dường như đang hỏi bọn họ có mua không.
Trương Đạt Dã lôi 100 Belly tiền xu ra: “Cho tôi hai tờ.”
“Đúng là một con động vật thông minh, anh có nói nó là yêu quái thì tôi cũng tin.” Diệp Ngôn nhìn hải âu giao báo bay ra khỏi khoang thuyền.
“Phiền cậu đọc cho kỹ quyển sách kia đi, những chuyện này đều được viết trong sách đấy.” Trương Đạt Dã giở tờ báo ra, tít báo chính liên quan tới đảo Thất Thủy mà bọn họ muốn tới:
“Kỳ tích, đoạn đường tàu thứ tư trên biển đã khơi thông thuận lợi, chuẩn bị đưa vào hoạt động!”
Kim Nhị Bằng sợ bị mắng vụ hải âu giao báo nên đã chạy về phòng quan sát từ lâu rồi.
Diệp Ngôn uống canh gừng Thụy Manh Manh bưng tới, khó hiểu hỏi: “Đường ray cho tàu á? Mấy chuyện như thế này lên bản tin quốc gia là đủ rồi, còn đáng giá lên cả tin tức thế giới ư?”
Trương Đạt Dã nói: “Thứ này được coi là công nghệ đen, đặt một đường ray trông rất nhẹ nhàng trên mặt biển có thể cho phép tàu hỏa khổng lồ di chuyển thuận lợi, không hiểu đó là nhờ nguyên lý gì. Dù sao thì điểm tới của chúng ta lần này là đảo Thất Thủy, đến lúc đó có thể trải nghiệm một lần.”
Thụy Manh Manh lại ngồi xuống, cầm một chiếc bánh sandwich rồi nói: “Đúng rồi, mãi mà tôi quên chưa hỏi. Chúng ta phải tốn bao lâu để đến được đảo Thất Thủy?”
Sharkler đáp: “Chuyện này không nói chắc chắn được. Bản đồ hàng hải có thể mua được trên thị trường đều vẽ không rõ ràng, thời tiết lại thất thường, không có cách nào tính chuẩn thời gian.”
“Dù sao thì chúng ta cũng không có việc gì gấp, đảm bảo đủ đồ ăn là được rồi.” Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua Artoria, đề nghị: “Hay là chờ lúc xuất phát chúng ta đi câu cá nhé, giết thời gian cũng được, có thể bổ sung thêm chút thức ăn càng tốt.”
Đề nghị của cậu đạt được sự tán đồng của mọi người, nguyên nhân thì họ ngầm hiểu với nhau.
“Tôi ăn no rồi, giờ về ngủ bù.” Diệp Ngôn vẫn quấn chăn bông như cũ, đi vài bước lại quay trở về, đặt Cờ quái vật vàng xuống: “Cần người giúp đỡ thì cứ sai bảo bọn chúng nhé.”
“Khoan đã.” Sharkler gọi cậu ta lại: “Tôi bỗng nhiên nhớ ra tối hôm qua cậu không đánh răng, sáng nay cũng thế. Không được đâu nhé!”
Diệp Ngôn sững sờ, hôm qua thời gian làm việc và nghỉ ngơi hơi rối loạn nên cậu ta không chú ý lắm, giờ bị Sharkler nói như vậy thì cảm thấy hơi khó chịu.
“Đi theo tôi, tôi cho cậu mấy cái bàn chải đánh răng. Tuy tôi không sử dụng được bàn chải đánh răng của con người nhưng vẫn cất giữ một ít. Ngoài ra tôi có thể đề cử cho cậu một loại kem đánh răng, tôi tự mình thử nghiệm rồi, hiệu quả cực kỳ tốt. Cậu đánh răng xong rồi hẵng đi ngủ.”
Diệp Ngôn ngơ ngác bị Sharkler lôi đi, nghĩ mãi không ra vì sao người máy lại cố chấp với việc đánh răng như vậy, lại còn dùng kem đánh răng của con người nữa chứ.
Khoảng mười phút sau Sharkler mới quay lại, mọi người không cảm thấy quá ngạc nhiên, bởi vì bọn họ đều từng bị hắn đề cử kem đánh răng và bàn chải. Thật ra khi dùng thì cảm giác không khác nhau là mấy, đại khái chỉ có người lúc nào cũng chú ý tới răng miệng như Sharkler mới có thể phân biệt được.
Lúc rời khỏi phòng ăn đi lên boong thuyền, ngoài Sharkler ra thì cả đám đều thay áo bông, Tom cũng không ngoại lệ.
Vốn Tom không hề có áo bông, bởi vì lúc mua quần áo nó bày tỏ không cần, cầu xin đổi áo bông thành kẹo đường và cá khô đồng giá. Lúc đấy suy nghĩ của con mèo thiên tài này khiến cả Artoria cũng động lòng, cầm quần áo đổi đồ ăn chẳng hời quá à?
Bây giờ tới lúc cần quần áo mùa đông thì Tom cũng chẳng lo lắng gì. Nó cầm một bộ quần áo của Trương Đạt Dã, lấy kéo ra rồi cắt xoẹt xoẹt trong năm giây là xong, chẳng cần kim khâu mà cũng khâu kín lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận