One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 801: Vua Cát: Sao lúc nào người bị thương cũng là tao? (3)

Chương 801: Vua Cát: Sao lúc nào người bị thương cũng là tao? (3)
"Ý này rất hay!" Diệp Ngôn bây giờ mới chú ý tới dáng vẻ của mình lúc này. Chỉ có đầu và một tay lộ ra bên ngoài, rất giống với trong phim. Cậu ta vẫy tay với bóng lưng của mọi người: "Tom ới, khi nào về làm cho Hỗn Độn thú một bộ trang phục Ngũ Hành Sơn nhé!"
Tình huống rất giống Tôn Ngộ Không dưới Ngũ Hành Sơn vẫy tay gọi sư phụ.
Nhưng Trương Đạt Dã và Tom đã cưỡi Siêu Vịt chạy xa, không nghe rõ cậu ta kêu cái gì.
Lúc này, Carla đưa Wendy bay tới, Perona lung lay vật vờ theo sau lưng, tốc độ bay của linh hồn cô nhóc quá chậm.
Wendy thấy bộ dạng của Diệp Ngôn thì sợ hết hồn, còn tưởng rằng hắn bị kẻ địch vây rồi, đang định công kích Hỗn Độn thú thì bị Diệp Ngôn gọi lại.
"Đừng ra tay, người mình!" Diệp Ngôn chui ra ngoài, nhặt lại pháp khí của mình: "Tình hình trong cung sao rồi?"
"Đã bắt được tên giả trang quốc vương, Vivi và chú Long cảm thấy bọn em tới bên này có thể giúp được gì đó." Carla trả lời xong thì hỏi: "Bên này sao rồi ạ?"
"Tên kia không đánh lại chúng ta, muốn chạy trốn." Diệp Ngôn nói: "Không phải Wendy có ma pháp tăng nhanh tốc độ à? Mau đi ngăn hắn lại, anh theo ngay sau đây."
"Vâng!" Wendy gật đầu, ý bảo Carla và Perona chuẩn bị sẵn sàng: "Ngọn gió thổi nhanh qua bầu trời, Burner!"
Trận đồ ma pháp sáng lên, tốc độ bay của Carla bất chợt tăng nhanh, nhoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Ngôn.
Còn Perona thì mê mang bay là là tới trước: "Chờ tớ với! Sao tớ không được tăng tốc!"
"Chắc tại vì em đang trong trạng thái linh hồn đấy?" Diệp Ngôn nói: "Không phải Sếp Dã đã nói em phát triển cách sử dụng trái ác quỷ một chút là có thể đưa cả cơ thể mình bay đi à? Đến lúc đó Wendy có thể gia tốc cho em rồi, cố gắng lên."
"Đâu ra chuyện đơn giản như vậy..." Perona bĩu môi, tủi thân tiếp tục bay về phía trước.
...
Lúc này, Artoria cưỡi Siêu Vịt chạy trước nhất đã không muốn chậm trễ thời gian thêm: "Nếu đã vượt qua Diệp Ngôn thì không cần lo lắng ngộ thương nữa nhỉ?"
Cô nâng trường kiếm lên, ánh sáng vàng lấm tấm bắt đầu hội tụ trên thân kiếm, thân kiếm sáng lên tia sáng vàng chói mắt.
Trương Đạt Dã nhìn ra ý đồ của Artoria, há hốc miệng nhưng không nói gì. Cho Vua Cát một nhát cũng tốt mà, cứ chạy thế này không phải cách hay.
Yamakaji phả ra một làn khói thuốc, suy đoán nói: "Là năng lực rất giống năng lực của đại tướng Khỉ Vàng đó à?"
Căn cứ tình báo của ông, Sư Tử Vàng chính là đỡ chiêu này xong là xong đời.
Đáy lòng Crocodile vang lên chuông cảnh báo, nghi hoặc nhìn về phía sau, cảm thấy không ổn chút nào: "Năng lực tấn công tầm xa à? Không thể chờ con nhóc ra tay được, Bão cát: Nặng nề!" (Sables: Pesado)
(Sables: Pesado)
Một luồng bão cát hình thành ở lòng bàn tay Crocodile, chỉ khác lúc trước ở chỗ luồng bão cát này uy lực lớn hơn, tốc độ xoay tròn nhanh hơn, sau khi rời tay lập tức dấy lên một trận bão cát khổng lồ.
Trong nháy mắt cát vàng đầy trời, mây cát mù mịt che đỉnh đầu, trong tầm mắt đều là cát bụi tối tăm, người bình thường mà gặp bão cát như thế này thì sợ là không thể sinh tồn.
Trung tướng Yamakaji cau mày: "Trái Suna Suna hệ Logia, không hổ là năng lực cấp bậc thiên tai."
May mà không ai ở nơi này là người bình thường, đến cả Siêu Vịt cũng chỉ khựng lại một thoáng rồi… Đeo kính chắn gió lên. Chính xác, đã là thành viên của đội quân phụ trách nhiệm vụ cơ động khẩn cấp trong sa mạc, trang bị tiêu chuẩn của vịt siêu tốc chính là mũ và kính chống gió.
Mà Artoria đang chuẩn bị ra chiêu dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại: "Quấy nhiễu tầm mắt à? Chỉ cần không nhìn bằng mắt, sử dụng cảm ứng khí tức..."
Ánh vàng trên thân kiếm ngày càng nở rộ, gần như muốn xông thẳng bầu trời, dù là đứng trong bão cát vô cùng cản tầm mắt mà vẫn nổi bật vô song.
Khoảnh khắc nào đó, hai tay Artoria chém xuống thật mạnh, cao giọng quát lên: "Ex——calibur!"
Thanh kiếm ánh sáng khổng lồ phá tan cơn bão cát, đánh bay đất bụi cát đá đang rơi xuống, ánh sáng chói lóa dường như muốn phá hủy tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
“Phạm vi này… Không ổn rồi!” Crocodile nhíu mày: “Tuy chưa đến nơi mình muốn đến nhưng… Hết cách rồi, đành chịu thôi.”
Crocodile duy trì trạng thái nguyên tố hóa, cố gắng hết sức tránh ra tới rìa phạm vi ánh sáng, đồng thời sử dụng năng lực của mình: “Hoa hướng dương sa mạc!”
Một cái hố khổng lồ với đường kính dài hơn trăm mét, độ sâu gần mười mấy mét bất thình lình xuất hiện trên mặt cát, cát từ bên trên liên tục chảy xuống dưới hố. Có điều miệng hố này có vẻ giống cái phễu, dù bao nhiêu cát ở trên đổ xuống dưới vẫn mãi không thể lấp đầy cái hố khổng lồ đó.
Theo lý luận của Crocodile, nguyên nhân hiện tượng cát lún là do các mạch nước ngầm bên dưới hút cát xuống. Còn hắn thì có thể thoải mái tìm thấy vị trí chính xác của mạch nước ngầm, đồng thời dùng năng lực của bản thân thao túng quá trình này ở một mức độ nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận