One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 381: Hoàn thành mục tiêu ăn ngon (2)

Chương 381: Hoàn thành mục tiêu ăn ngon (2)
Iceburg cười nhạo Franky đầu óc ngu si, thị trưởng nói rất nhiều lời có cánh là bởi vì nhiệm kỳ của ông ta sắp hết, ông ta muốn lôi kéo những đoàn đội có sức ảnh hưởng như phòng làm việc của Tom chuẩn bị cho kỳ tuyển cử sau chứ không thật lòng khen ngợi như hắn tưởng.
Hai người lời qua tiếng lại một lát rồi nhào vào nhau.
“Ngài Tom có muốn tham gia tranh cử thị trưởng kỳ tới không?” Trương Đạt Dã nhớ lại cuộc nói chuyện phiếm của những công nhân ở xưởng thuyền hôm qua, danh vọng và công lao của Tom hiện giờ đã đủ khiến người ta bỏ qua thân phận người cá của ông.
“Tahahahaha, tôi không có hứng thú với quyền lực. Thay vì trở thành thị trưởng, tôi muốn tiếp tục tạo ra tàu hỏa biển tiếp theo hơn, cống hiến thêm thật nhiều cho thành phố Thất Thủy.”
“Trước mắt thành phố Thất Thủy cần một người lãnh đạo hợp tiêu chuẩn hơn chiếc tàu hỏa biển thứ hai nhiều, nếu ngài không hứng thú với chức thị trưởng thì có thể cân nhắc đến học trò của mình.” Trương Đạt Dã nói ra tình báo mà Tùy Phong Nhĩ đã lấy được hôm qua và suy luận của mình.
Tom thản nhiên hỏi: “Iceburg và Franky á? Thật ra với trình độ của chúng, tôi đã hết cái để dạy thêm rồi. Con đường sau này của chúng thế nào là do chúng tự quyết định.”
Franky không nghĩ nhiều như thế, bây giờ hắn chỉ muốn chế tạo ra chiến hạm bậc nhất, đặc biệt khi biết toàn bộ hạm đội bị vài người giải quyết, hắn bắt đầu suy nghĩ nên đối phó với kẻ địch tương tự thế nào. Ví dụ như tập trung toàn bộ sức mạnh chiến hạm lên một người, để người đó vừa có sức mạnh lại có sự linh hoạt thì sao?
Còn Iceburg như có điều suy nghĩ, nếu thành phố Thất Thủy còn chia bè kéo cánh, mất đoàn kết như hiện giờ thì chắc chắn không thể thoát khỏi tình cảnh nguy nan trước mắt.
Khi hắn định hỏi gì đó, Trương Đạt Dã và mọi người đã rời đi.
Trương Đạt Dã cảm thấy không cần nói quá nhiều, cậu chỉ cần nhắc nhở những người bạn mới quen một chút là được, nói nhiều giống như cậu có ý đồ nào đó.
Làm vậy coi như tận tình tận nghĩa, tám người cùng đi đến nhà ga của tàu hỏa biển.
“Không ngờ ngay cả con mèo cũng phải mua vé đi tàu.” Tuy Trương Đạt Dã oán trách một chút nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn móc hầu bao, cậu nhớ khi đi công viên Sabaody chơi thì không cần mua vé vào cổng cho Tom.
Tom lại cảm thấy điều này rất bình thường, vì khi nó và Jerry đi rạp chiếu phim còn mua hai vé xem phim nữa cơ, cho dù hai tụi nó là diễn viên chính của bộ điện ảnh đó.
Trước khi lên tàu hỏa, mọi người cẩn thận quan sát đoàn tàu được xưng tụng là niềm hy vọng của thành phố Thất Thủy - Puffing Tom.
Đầu xe của đoàn tàu trên biển chính là đầu xe lửa hơi nước kiểu cũ.
Bên hông tàu viết chữ “Water 7”, những toa được kéo phía sau vừa là toa chở khách vừa là toa chở hàng.
Sau khi nhìn thấy đoàn tàu trên biển, Brook, Perona và Tom lộ vẻ phấn khích. Hai trong số đó hứng thú vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một phương tiện giao thông kỳ lạ như vậy, còn con mèo nọ chỉ là đang vui lây mà thôi.
Sau khi quan sát một lúc, mọi người cũng đi theo những hành khách khác lên tàu.
Những chiếc ghế bên trong toa hành khách trông đẹp hơn những chiếc ghế cứng trong toa tàu chậm màu xanh lá cây, tám người bọn họ vừa vặn ngồi đúng hai hàng ghế.
Khi toa hành khách đã gần kín người, đoàn tàu phát ra tiếng xình xịch rồi từ từ rời ga, sau đó dần dần tăng tốc độ, trước đầu xe có gắn thanh chắn để rẽ nước biển, đoàn tàu cứ như vậy chạy dọc theo đường ray trên mặt biển, ấn chặt nắp quan tài của một đám chuyên gia vật lý học xuống đất.
“Chạy rồi, chạy rồi kìa! Yohohoho, rõ ràng là không có cánh buồm hay mái chèo nhưng nó vẫn chuyển động được, đúng là quá thần kỳ!” Brook hào hứng hét to, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của những hành khách khác trong toa tàu.
Mặc dù luôn ăn mặc như một quý ông nhưng nhiều khi hắn cư xử chẳng có tí ti phép lịch sự nào.
Perona đang ôm con gấu bông của mình, tuy nhóc không hét lên như Brook nhưng trong đôi mắt cũng lộ rõ sự phấn khích.
Artoria nhìn khung cảnh đang lùi dần ở bên ngoài cửa sổ, tự hỏi liệu cô có nên thêm Phong Vương Kết Giới lên đoàn tàu trên biển để có thể đến thành phố ẩm thực nhanh hơn không.
“Mọi người nói xem, đoàn tàu biển chạy phát ra tiếng to như vậy không thu hút động vật biển và Hải Vương đến à? Với lại, làm thế nào mà đường ray nổi này có đỡ đoàn tàu biển được nhỉ?” Thụy Manh Manh nói lên nghi vấn trong đầu mình.
Mặc dù Trương Đạt Dã từng là học sinh khoa Tự Nhiên nhưng chút kiến thức vật lý ít ỏi của cậu rõ ràng không thể giải thích nổi vấn đề này: “Chịu thôi, nếu cô nói cái thứ này ăn trái ác quỷ thì tôi cũng tin.”
“Mọi người mới tới thành phố Thất Thủy lần đầu à?” Một anh trai ngồi ở hàng ghế sau nhiệt tình hỏi thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận